CHƯƠNG 107
Trên xe.
Tưởng Tử Hàn để cô dựa vào mình rồi lạnh lùng cảnh cáo: “Nhắm mắt ngủ, còn dám lộn xộn là tôi xử cô.”
Đôi mắt to ngập nước của Tống Hân Nghiên nửa mở nửa khép, trông rất ngu ngơ ngốc nghếch, nhưng lại coi trời bằng vung: “Xử đi! Anh muốn xử thế nào? Định xử thế nào?”
Nói đến câu sau thì lại thấy uất ức, bèn mím cái miệng nhỏ nhắn: “Tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ… Tất cả bọn họ đều bắt nạt tôi, phản bội tôi… Còn có thể làm sao chứ? Vẫn phải cười mà sống thôi…”
Người phụ nữ say rượu đúng là khiến người ta đau đầu.
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn khó coi: “Này thì uống rượu, sau này còn uống rượu nữa thì cút ra xa một chút!”
Về tới nhà.
Tưởng Tử Hàn ôm người vào phòng rồi đặt lên giường.
Tống Hân Nghiên vòng qua cổ anh không chịu buông tay.
Tưởng Tử Hàn bất đắc dĩ, đành nhẫn nhịn ra lệnh: “Buông tay, ngủ đi.”
“Không muốn.” Khuôn mặt của người phụ nữ đỏ ửng vì say, hai mắt nhắm nghiền lẩm bẩm.
“Tống Hân Nghiên!”
“Tôi không muốn buông tay.”
Người phụ nữ mở mắt ra, trong đôi mắt say mơ màng phủ đầy ánh nước, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy uất ức: “Buông tay thì anh sẽ đi mất… Bây giờ tôi không còn gì cả, anh là chồng tôi, anh không thể bỏ rơi tôi được!”
Nói xong thì lại càng cố chấp siết chặt tay.
Nửa người cúi xuống của Tưởng Tử Hàn bị cô bất chợt kéo một cái nên không giữ được trọng tâm.
Cơ thể cao lớn ngã xuống, vừa khéo đè lên người cô.
Ầm!
Dường như có thứ gì đó nổ tung trong đầu Tưởng Tử Hàn.
Sắc mặt anh u ám đến dọa người, trong đôi mắt lạnh nhạt chứa đầy cảm xúc quay cuồng: “Tống Hân Nghiên, là tự cô tìm cái chết!”
“… Đau.”
Người phụ nữ tủi thân mở miệng, nước mắt ào ào lăn ra ngoài.
Tưởng Tử Hàn: “…”
Anh dùng sức nhắm mắt lại, cắn răng dỗ dành: “Tôi không đi, cô buông tay ra đã.”
“Thật sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!