CHƯƠNG 1097
Trong mắt Tống Hân Nghiên không hề có sự tồn tại của cô ta.
Cô im lặng nhìn Tưởng Tử Hàn, như thể đây mới là giây phút đầu tiên cô gặp gỡ người đàn ông này vậy.
Từng lời hứa hẹn của anh với cô, sự tốt đẹp mà anh dành cho cô, rồi cả sự tàn nhẫn và tổn thương lúc trước anh trao cho cô nữa, tất cả đều hỗn loạn xuất hiện trong đầu cô.
Khi đã quá kinh hoảng thì sẽ hóa bình tĩnh như đã chết lặng, cuối cùng sẽ không còn bị kích động bởi bất kỳ cơn sóng nào nữa.
Thật lâu sau, Tống Hân Nghiên chợt bật cười.
Nụ cười của cô trống rỗng mà lạnh nhạt: “Tốt lắm, cuối cùng anh cũng nói ra lời thật lòng.”
Tống Hân Nghiên nghiêng đầu, ánh mắt trong vắt bỗng chốc trở nên sâu không thấy đáy: “Tưởng Tử Hàn, anh biết không, tôi chờ lời này của anh lâu lắm rồi. Từ khi chúng ta quen biết nhau đến giờ, dù tốt hay xấu, dù lúc tình cảm sâu đậm hay tổn thương, đều phải theo ý của anh hết. Tôi vẫn luôn luôn thụ động, mỗi khi thái độ anh chuyển biến thì tôi đều phải chờ, chờ đến một ngày anh sẽ thay đổi.”
Cố Vũ Tùng tuyệt vọng, không đành lòng nghe tiếp nữa.
Tưởng Tử Hàn mím chặt đôi môi trắng bệch, nhíu mày nhìn Tống Hân Nghiên.
Trên mặt Tống Hân Nghiên không có buồn vui, rất bình tĩnh cũng rất tàn khốc, tự bóc trần tổn thương và đau đớn nơi lồng ngực: “Ban đầu tôi đã lừa anh một lần, bây giờ anh lừa lại tôi, giữa chúng ta xem như xóa nợ.”
Cô xoay người đi ra ngoài: “Trước kia là tôi mắt mù mới thích anh. Sau này, không hẹn gặp lại. Anh cũng không cần phải lo tôi sẽ quấn lấy anh không tha nữa, cứ từ biệt thế này đi.”
Tống Hân Nghiên đi lướt qua Cố Vũ Tùng, rời khỏi phòng bệnh.
Cố Vũ Tùng không đành lòng, đưa tay ngăn lại: “Chị dâu…”
“Tránh ra.”
Giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm phát ra từ miệng Tống Hân Nghiên.
Cố Vũ Tùng vô thức run lên, thu tay lại theo bản năng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!