CHƯƠNG 1174
Tống Dương Minh ôm lấy vai cô, ngồi xuống bên cạnh cô, đối diện với di ảnh của ông cụ đang mỉm cười hiền từ: “Ông nội, ông yên tâm, có cháu ở đây, cháu sẽ không để Hân Nghiên phải chịu thiệt thòi đâu. Cháu sẽ bảo vệ cho em ấy.”
Hoàn thành những chuyện ông muốn làm nhưng chưa thể làm xong.
Trong lòng Tống Hân Nghiên chua xót.
Cô hít một hơi, ra vẻ thoải mái mỉm cười: “Ông nội đâu phải không yên lòng về chuyện này, ông không yên lòng chuyện chung thân đại sự của anh đấy. Anh là người giỏi nhất trong số cháu trai cháu gái của ông nội, so với những người khác, ông càng hy vọng nhìn thấy anh mau chóng kết hôn, sinh con.”
Bị em gái trêu ghẹo, Tống Dương Minh cũng không giận.
Anh cưng chiều vuốt ve mái tóc cô: “Ừ, trước khi anh nghĩ đến bản thân mình thì có thế nào cũng phải lo liệu cho bảo bối quan trọng nhất trong nhà chúng ta trước đã. Nếu không anh làm sao có tâm trạng đó được?”
Khóe môi Tống Hân Nghiên mấp máy, đột nhiên cô cũng không biết nói gì cho phải.
Mặc dù thế giới này rất tồi tệ, nhưng trước kia có ông nội, bây giờ có anh trai thương yêu cô, cô rất thỏa mãn.
Rất hạnh phúc.
Lúc hai người rời khỏi nghĩa trang thì đã gần chạng vạng.
Mùa đông Hải Thành cứ như chưa bao giờ tỉnh ngủ, ban ngày thì tối tăm xám xịt, chạng vạng tối thì mây đen càng ùn ùn kéo tới, gió lạnh thét gào.
Nhiệt độ không quá thấp, nhưng lại cực kỳ lạnh và ẩm ướt.
Tống Hân Nghiên đút tay vào túi áo khoác để giữ ấm.
Tống Dương Minh cởi khăn quàng cổ của mình quàng lên cổ cô: “Những lời mẹ nói hôm nay, em cảm thấy có thể tin được mấy phần?”
Tống Hân Nghiên không từ chối chiếc khăn quàng cổ của Tống Dương Minh, cảm giác ấm áp trên cổ lập tức tiếp sâu vào đáy lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!