CHƯƠNG 166
Khương Thu Mộc giả bộ ho khan: “Cậu đừng có nhìn tớ như thế mà. Nếu đúng như thế thật, cậu cũng coi như là vô tình được hưởng phúc, không phải sao? Dù gia tộc tài phiệt họ Tưởng hơi thần bí, nhưng làm vợ của người nhà họ Tưởng đứng đầu tứ đại tài phiệt, có thế nào cũng hơn mợ trẻ gấp trăm lần đúng không? Có điều…”
Cô ấy không hiểu sao lại ngừng lại: “Tớ tìm người nghe ngóng, trong danh sách của người nhà họ Tưởng không có tên Tưởng Tử Hàn. Nhưng mà chuyện nhà họ Cố và nhà họ Tưởng là bạn tốt suốt mấy thế hệ là thật. Vì thế… Tưởng Tử Hàn có thể là con riêng của nhà họ Tưởng nên mới không có tên trong gia phả. Cũng có thể là… đổi tên?”
“Không thể nào.”
Tống Hân Nghiên lắc đầu không chút do dự.
Với gia tộc tài phiệt nhà họ Tưởng, cho dù là con riêng cũng không có khả năng sẽ lưu lạc đến mức phải đi làm bác sĩ.
Khương Thu Mộc nhìn cô bạn tốt bằng ánh mắt phức tạp: “Vậy cậu nói xem, một bác sĩ bình thường mà sao lại giàu như thế? Cho dù năng lực nghiệp vụ của anh ta có tốt, kỹ thuật có xuất sắc thì cậu cả Cố, Thái tử của Cố Thị là loại người có thể tùy tiện kết bạn, còn giao cấp dưới cho người khác sao?”
Tuy đúng là rất đáng ngờ, nhưng Tống Hân Nghiên vẫn không tin: “Lúc trước cậu cũng bảo với tớ chắc như đinh đóng cột rằng Tưởng Tử Hàn là cậu trẻ của Hoắc Tấn Trung, còn đảm bảo tuyệt đối không có sai sót gì, kết quả thế nào?”
Khương Thu Mộc chột dạ: “Chuyện đó là ngoài ý muốn thôi mà… Với lại ai mà chẳng mắc sai lầm một hai lần, sao cậu cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này mãi vậy?”
“Rồi rồi rồi.”
Tống Hân Nghiên nói cho có lệ: “Tớ sai, sau này tớ sẽ là vợ của người thừa kế của gia tộc tài phiệt số một, cô Khương, cô đã hài lòng chưa?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô nguýt mắt liếc bạn thân một cái, tức giận, nói: “Sao không thử nghĩ xem thủ đô là nơi như thế nào? Người thừa kế của gia tộc tài phiệt số một sẽ đưa con gái tới chỗ này của chúng ta chắc? Cho dù có đến thật thì anh ấy cũng phải có đầu óc chứ, lại để tớ thoắt cái đã lấy được giấy đăng ký kết hôn à? Rốt cuộc cậu nghĩ cái gì thế hả?”
Khương Thu Mộc: “…”
Quả thực có rất nhiều nghi vấn, nhưng cô ấy tin lần này mình điều tra chắc chắn không có sai sót.
Có điều bây giờ không có chứng cứ xác thực, có nói thêm gì đi chăng nữa thì cũng là vô nghĩa.
Khương Thu Mộc chuyển chủ đề câu chuyện: “Tớ có một tin tốt này, có muốn nghe không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!