CHƯƠNG 184
Bọn bắt cóc liếc mắt ra hiệu với nhau, bất thình lình cùng xông về phía Tưởng Tử Hàn.
Ống tay áo của anh đã kéo lên, chẳng biết từ bao giờ mà trong tay anh đã xuất hiện một con dao phẫu thuật sáng bóng lạnh lẽo.
Nắm đấm của bọn bắt cóc ập đến trước mặt, anh hơi nghiêng người tránh đi, một tay vặn lại nắm đấm phía trước, tay kia trở tay đâm mạnh vào vị trí dưới rốn ba tấc của chúng.
Dao phẫu thuật rút ra mang theo một dòng máu tươi.
“Á!”
Tiếng hét như heo bị chọc tiết vang vọng giữa núi.
Hai tên khác lắc mình, vẻ mặt càng thêm hung ác nhào về phía Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn không lùi bước mà tiến tới, mỗi tên một chiêu, đâm vào đũng quần mỗi người một nhát gọn gàng.
“Á…”
Trong nháy mắt, ba tên đó mất đi sức chiến đấu, che đũng quần lăn lộn trên mặt đất kêu gào thảm thiết.
Tưởng Tử Hàn bước tới, vẻ mặt bất biến, dao phẫu thuật xoay tròn trong lòng bàn tay, “vút vút” mấy nhát đã cắt đứt gân tay, gân chân của ba tên đó.
Ba gã đàn ông giàn giụa nước mắt, kêu gào thảm thiết, chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất, không còn sức phản công.
“Tôi nói, tôi nói, anh hai tha mạng với, chúng tôi sẽ nói hết.”
“Muộn rồi!”
Tưởng Tử Hàn lắc con dao phẫu thuật không hề tồn tại vết máu, quay người vào trong xe ôm Tống Hân Nghiên ra.
Chúc Minh Đức cùng cảnh sát đuổi tới kịp lúc.
Mọi người nhìn thấy Tống Hân Nghiên toàn thân máu me thì đều hít ngược lại một hơi.
Trên mặt Tưởng Tử Hàn chỉ có lửa giận ngập tràn: “Điều tra! Mặc kệ mấy người dùng cách gì, trước khi trời sáng, tôi muốn biết là ai sai khiến!”
“Rõ!”
Vẻ mặt của Chúc Minh Đức đanh lại, vội vàng lên tiếng.
…
Bệnh viện Phổ Nhân.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!