CHƯƠNG 254
Tưởng Tử Hàn không nhận: “Đừng từ chối vội, xem đằng sau đã rồi nói tiếp.”
Phía sau còn gì nữa à?
Tống Hân Nghiên vội vàng lật về phía sau, sau đó, cả người như không còn trọng lượng.
Lời mời hợp tác của một ông lớn trong ngành mỹ phẩm và chăm sóc da, một bức thư ngỏ ý hợp tác của một nhà máy gia công lượng tử đẳng cấp thế giới, một dự án nghiên cứu từ một phòng thí nghiệm kiểm nghiệm nổi tiếng quốc tế…
Những nguồn lực mấu chốt trong ngành mà trước đây cô không có cửa chạm vào, giờ lại nằm hết trong tập tài liệu trong tay cô.
Nguồn lực của một ông lớn khiến cô không thể nào từ chối!
Tống Hân Nghiên kích động đến mức mặt đỏ bừng bừng, chạy tới ôm lấy Tưởng Tử Hàn, nhón chân lên hôn vào môi anh: “Anh yêu, cảm ơn anh nhiều lắm.”
“Không sợ nợ anh nữa à?” Khóe môi của người đàn ông thầm cong lên, vẫn nói bằng giọng lạnh lùng đó.
Tống Hân Nghiên lắc đầu, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh sáng: “Dù sao em cũng đã nợ anh nhiều đến mức không thể trả được rồi, có thêm chút nữa em cũng không để ý đâu. Về sau trả từ từ là được.”
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn chợt sa sầm xuống: “Một cái hôn vẫn chưa đủ để trả đâu.”
Người đàn ông ôm lấy vòng eo thon gọn đang định lùi về sau của cô, kéo cô vào lòng, áp lên ngực, sau đó cúi đầu bá đạo chiếm giữ cánh môi cô.
Nụ hôn của người đàn ông vừa mãnh liệt lại cuồng dã, đầu lưỡi của anh tiến quân thần tốc, cạy mở hàm răng của Tống Hân Nghiên, càn quét xâm chiếm từng chút lãnh địa riêng tư của cô.
Tống Hân Nghiên bị hôn đến nỗi hai chân như nhũn ra, trong đầu trống rỗng. Văn kiện trong tay rơi ‘lạch cạch’ xuống đất cũng không nhận ra.
Cả hai dây dưa kéo nhau đi, ngã xuống ghế sofa trong phòng nghỉ.
Chẳng biết quần áo đã rơi đầy đất từ lúc nào, da thịt hai người kề sát, dán vào nhau trong trạng thái nguyên thủy nhất.
Bộ phận dũng mãnh của người đàn ông chen vào giữa hai chân Tống Hân Nghiên, ngay khi anh đang định tiến thêm một bước, Tống Hân Nghiên chợt run lên, tỉnh táo lại.
Hình ảnh kinh hoàng từ ba năm trước lại ùa về xâm chiếm tâm trí cô.
Hai chân cô đột nhiên kẹp chặt lại, cả người run rẩy, không ngừng đẩy Tưởng Tử Hàn ra: “Đừng… Đừng mà… Không được…”
Tưởng Tử Hàn bị kẹp chặt, sống lưng bỗng chốc căng ra, mồ hôi lạnh túa đầy trên trán.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!