CHƯƠNG 842
Khương Thu Mộc khẽ liếc nhìn Tống Dương Minh, trong lúc anh ấy không để ý, lập tức lè lưỡi với Tống Hân Nghiên: “Đó là đương nhiên. Cậu đã cố gắng như thế này rồi, tớ còn không cố gắng một chút thì sau này sao làm bạn với cậu được đây?”
Cô ấy thở dài mang theo ý trêu chọc: “Mấy năm nay vẫn ỷ vào nhà bố mẹ nuôi, mà tớ lại là con gái duy nhất trong nhà nên đương nhiên chỉ ăn nằm chờ chết. Tuy tớ mở phòng vẽ tranh ở Hải Phòng, ngày ngày cũng dành cho việc sáng tác, kết quả quá yên bình rồi, nhiều năm như vậy cũng không có thành tựu gì. Thấy cậu chăm chỉ làm việc như vậy, có tình yêu, sống một cuộc sống đẹp như tranh vẽ, tuy có đắng cay nhưng cũng có ngọt ngào, tớ rất ngưỡng mộ cậu.”
“So sánh giữa hai người, tớ cảm thấy rất có lỗi với bố mẹ. Sau khi nghĩ lại, nhất định phải đến thủ đô, một là tự lập, không thể mãi dựa dẫm vào bố mẹ. Hai là cậu cũng ở đây, tớ ở lại đây vừa hay có thể ở cùng cậu, về sau chúng ta cũng có người đồng hành rồi.”
Khương Thu Mộc vòng vo một hồi lâu, cuối cùng mới nói mục đích quan trọng nhất.
Tống Hân Nghiên cũng hiểu.
Cô gái này là vì bản thân mình.
Cô cảm động đến mức không biết nói gì hơn, hai mắt đỏ hoe, nghiêng người ôm lấy Khương Thu Mộc: “Đầu Gỗ, thật lòng cảm ơn cậu. Thật ra cậu không cần phải làm thế này đâu, ở lại bên bố mẹ cậu là tốt rồi. Họ cũng không trông chờ cậu thành công, cậu chỉ cần vui vẻ khỏe mạnh là được rồi.”
Cô có muốn cũng không còn cơ hội ở lại với bố mẹ nữa rồi.
Đầu Gõ không nên vì cô mà từ bỏ tất cả mọi thứ ở Hải Phòng.
Tống Dương Minh đứng cách đó không xa nhìn hai cô gái.
Khương Thu Mộc mỉm cười với anh ấy qua Tống Hân Nghiên.
Cô ấy vỗ nhẹ vào lưng Tống Hân Nghiên, cố tình tỏ ra ghen tị: “Thật ra cậu chỉ muốn tiến bộ một mình thôi, không muốn dẫn tớ theo đúng không?! Tống Hân Nghiên, thế là không được đâu.”
Biết anh trai đang ở cách đó không xa, Tống Hân Nghiên hạ giọng khàn xuống, buồn bã nói: “Chúng ta khác nhau. Tớ không có nhà nữa rồi. Nếu tớ có gia đình nuôi nấng và yêu thương, có thể tớ cũng muốn nằm xuống…”
Khương Thu Mộc cười hì hì, buông cô ra, nhéo nhẹ vào mặt cô: “Ừm, vậy đợi sau khi chúng ta cùng nhau tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trong thành phố này thì cùng nhau nằm xuống vậy. Nơi nào có tớ, nơi ấy chính là nhà của cậu!”
Tống Dương Minh đã được huấn luyện đặc biệt về thính giác trong quân đội.
Hai cô bé tưởng rằng mình cứ nhỏ giọng nói, thì không có ai nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!