CHƯƠNG 898
Cô hoảng sợ trừng to hai mắt, trong mắt toàn kinh ngạc.
“Chào cô.”
Người chào hỏi chính là một cô y tá trẻ tuổi, cô ấy đang đẩy một cái xe lăn.
Một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt đờ đẫn ngồi trên xe lăn.
Người phụ nữ mặc áo lông rộng thùng thình, bên dưới áo lông là quần áo bệnh nhân màu trắng xanh đan xen.
Bà ấy rất gầy, ngồi ngay ngắn trên xe lăn, tuy không tô son trét phấn nhưng vẫn toát lên khí chất ưu nhã thướt tha như cũ.
Hai mắt Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm vào gương mặt của bà ấy.
Đó là gương mặt thế nào?!
Tống Hân Nghiên tưởng tượng mãi, nhưng vẫn không biết nên hình dung ra sao.
Có lẽ khi mình đến độ tuổi trung niên, chẳng phải sẽ có dáng vẻ như bà ấy sao.
Mặt mày, mũi miệng, nếu gương mặt đó có chút thịt nữa, chắc chắn sẽ giống mình như đúc.
Chỗ khác biệt duy nhất đó là cặp mắt của bà ấy, trống rỗng đến mức khiến người ta không đành lòng.
Tống Hân Nghiên hoảng sợ đến mức đầu óc loạn tùng phèo, ánh mắt vô thức rơi xuống chiếc cổ thon thả và duyên dáng của người phụ nữ đó.
Nơi đó có treo một mặt dây chuyền hình phật nho nhỏ bằng ngọc trong suốt sáng bóng.
Mặc dù không lật mặt dây phật ngọc lại nhưng dường như cô đã nhìn thấy chữ “Thanh” bé xíu được khắc đằng sau mặt dây chuyền.
Bàn tay của Tống Hân Nghiên khó nén run rẩy, cố nhịn lắm mới không vươn ra.
Người phụ nữ đó cũng đang đánh giá Tống Hân Nghiên.
Có điều so với khuôn mặt lộ vẻ cảm xúc ngổn ngang của Tống Hân Nghiên, gương mặt của người phụ nữ đó chỉ toàn trống rỗng và chậm chạp.
Bà ấy nhìn cô với đôi mắt chân thành hơi trống rỗng.
Hồi lâu, người phụ nữ bỗng chớp mắt, nghiêng đầu và nhẹ nhàng nhếch môi.
Hai lúm đồng tiền thoáng hiện lên ở khóe miệng rồi biến mất.
Tống Hân Nghiên chấn động tại chỗ, trái tim đập “bịch bịch bịch” một cách cuồng loạn không ngừng.
Tống Thanh Hoa ung dung đến gần: “Hân Nghiên, cháu có việc thì nhanh đi đi, cô còn có hẹn với bạn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!