CHƯƠNG 903
Lòng Tống Hân Nghiên ngổn ngang trăm mối, như thể có một sức ép nặng nề nào đó từ đỉnh đầu đổ ập lên trái tim. Bức bối, có chút ngột ngạt không thở nổi.
Cô ngồi xuống, giọng nói run run đầy cay đắng: “Sao mẹ biết tên con?”
Người phụ nữ cười thật tươi để lộ đôi lúm đồng tiền sâu trên khuôn mặt gầy gò: “Thanh Hoa nói đấy. Thanh Hoa, luôn nhắc về con, với mẹ. Con tên là, Hân Nghiên, Tống, Hân, Nghiên…”
Tống Hân Nghiên bỗng thấy cay cay trong mũi, có thứ gì đó ấm ấm quẩn quanh vành mắt.
Cô vội vàng cụp mắt xuống, gật đầu, nói chẳng thành lời: “Phải, con là Tống Hân Nghiên.”
Cô cầm tập hồ sơ trên chân Thẩm Hoài Ngưng lên, mở ra đọc.
Thẩm Hoài Ngưng, họ Thẩm, tên Hoài Ngưng, 46 tuổi.
Mười ba năm trước, bà ấy được đưa vào viện tâm thần Trung Tây y Khang Minh ở thủ đô để tiến hành điều trị.
Trong hồ sơ có ghi lại quá trình điều trị những năm qua và một số giấy tờ cơ bản của bà ấy.
Người được điền ở cột người thân lại là Tống Thanh Hoa.
Tống Hân Nghiên đọc nhanh như gió, sau khi xem xong tâm trí cô chìm vào hoảng loạn, rối như tơ vò.
Tinh thần thất thường, lúc tỉnh táo lúc mê man, phải luôn luôn có người bên cạnh.
Nhưng không có giấy tờ gì liên quan tới thân phận của bà ấy, ngay cả thẻ căn cước công dân hay bản sao hộ khẩu cũng không có.
Tống Hân Nghiên nhìn người phụ nữ gầy gò trước mặt với ánh mắt phức tạp và đau khổ.
Đùng một cái, cô tìm được “mẹ” của mình?
Đùng một cái, cô phải sống chung với một người “mẹ” như thế?
Thẩm Hoài Ngưng dụi mắt, bôi luôn cả vụn bánh ngọt dính trên tay lên mặt.
Rõ ràng đó là một hình ảnh buồn cười nhưng bà ấy lại làm rất đỗi tự nhiên và đơn thuần.
“Hân Nghiên ơi, mẹ buồn, buồn ngủ quá.”
Bà ấy nói chuyện rất khó khăn, lúc nào cũng ngắt quãng một, hai hoặc ba chữ một lần.
Bà ấy vừa nói xong đã nhắm mắt, ngủ gật, đầu gục lên gục xuống.
Tống Hân Nghiên thở dài thườn thượt rồi điều chỉnh tâm trạng của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!