Đường Hinh Duyệt dù rất vui vẻ khi được Quân Thần đầu tư, sẽ chẳng có ai biết được giây phút đó cô đã nhảy cẫng lên vì sung sướng như thế nào, chỉ có điều với số tiền lớn như vậy, Đường Hinh Duyệt không tránh khỏi áp lực.
Đường Hinh Duyệt nhìn anh, vô thức hỏi: “Anh tin tưởng tôi sao?”
“Ừ.”
“Cảm ơn Phó tổng đã tin tưởng.”
“Cảm ơn gì chứ, hợp tác đôi bên cùng có lợi. Cần gì cứ nói với tôi, trong khả năng tôi đều sẽ giúp.”
“Cảm ơn.”
Phó Dịch Thần quẹt thẻ nhà đi vào bên trong, tâm tình cũng vì cuộc nói chuyện với Đường Hinh Duyệt mà trở nên vui vẻ.
Chuyện xoay sở nguồn vốn cho Đường thị cuối cùng cũng đã được giải quyết nhưng Đường Hinh Duyệt vẫn chưa cam tâm, cô muốn cha con Phùng Minh Hạo phải trả giá cho những việc làm của mình. Cô dành nhiều thời gian cho Đường thị hơn, mục đích cũng chỉ có một là tìm bằng chứng, vạch trần bộ mặt của Phùng Thiệu Phong và dạy cho Phùng Minh Hạo một bài học.
Đường Hinh Duyệt đã trở lại bệnh viện làm việc nhưng hầu như chỉ khi có những ca phẩu thuật quan trọng cô mới trực tiếp chỉ đạo, còn lại thời gian đều ở Đường thị.
Yến Giang thấy Đường Hinh Duyệt đi làm lại, sắc mặt cũng có vẻ tốt hơn, trong lòng cũng yên tâm.
“Chuyện của cậu như nào rồi, đã giải quyết xong chưa?”
“Tạm thời đã ổn rồi.”
Yến Giang như nghĩ ra gì đó, cất giọng gọi Đường Hinh Duyệt: “À Hinh Duyệt này.”
“Sao thế?”
“Hôm trước Phó tổng có đến bệnh viện nhưng một mực chỉ muốn cậu kiểm tra vết thương.”
“À, chắc do bệnh viện đã chỉ định tớ làm bác sĩ điều trị chính cho ngài ấy nên mới muốn tớ khám thôi.”
“Dù tớ có bảo tạm thời công việc của cậu đã bàn giao cho tớ và bác sĩ Trần nhưng có vẻ ngài ấy không hài lòng với sắp xếp này cho lắm, cứ như vậy rời khỏi bệnh viện, vết thương cũng không kiểm tra.”
“Tớ biết rồi, có gì tớ sẽ hỏi thăm xem sao.”
“Ừ.”
[...]
Hợp đồng với bên tập đoàn Quân Thần cũng đã được ký kết, nguồn vốn rất nhanh đã được đổ vào Đường thị. Dự án lần này Đường Hinh Duyệt không muốn xảy ra bất kỳ sai xót nào nên tất cả các công đoạn đều được triển khai dưới sự giám sát của Đường Hinh Duyệt.
Dự án đã được triển khai một thời gian và có vẻ nhận được phản hồi rất tốt, Đường Hinh Duyệt cũng có cái để ăn nói với ba mẹ mình và với chính Phó Dịch Thần. Nếu không có sự giúp đỡ của Phó Dịch Thần e rằng dù dự án của cô có tốt đến đâu cũng sẽ không tìm được nhà đầu tư nào hào phóng, chi tiền dứt khoát như Phó Dịch Thần.
Phó Dịch Thần với tư cách là một nhà đầu tư cho Đường thị, hiển nhiên các cuộc họp quan trọng đều sẽ có sự góp mặt của anh.
Đường Hinh Duyệt chủ trì cuộc họp, thay mặt cho ban lãnh đạo của Đường thị một lần nữa báo cáo tình hình công ty cho các cổ đông nắm được.
Mọi người đã có mặt đầy đủ trong phòng họp, Đường Hinh Duyệt với phong thái tự tin cất giọng: “Thưa quý vị, cuộc họp này hôm nay diễn ra với nội dung chính đó là tổng kết lại kết quả của dự án khu resort của chúng ta dưới sự hợp tác và rót vốn của tập đoàn tài chính Quân Thần và sau cùng chính là đề ra những phương án hoạt động mới cho Đường thị trong thời gian sắp tôi.”
“Cảm ơn quý vị đã dành thời gian để tham dự buổi họp ngày hôm nay.”
“Về phía đối tác, xin giới thiệu chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn tài chính Quân Thần - Phó Dịch Thần.”
Phó Dịch Thần nghe cô giới thiệu, cũng đưa ánh mắt nhìn sang, chỉ nở một nụ cười tiêu chuẩn.
“Cảm ơn Phó tổng đã dành thời gian đến đây ngày hôm nay.”
“Đường tổng không cần khách sáo.”
Minh Yên nhận được tín hiệu từ phía Đường Hinh Duyệt, cô nhanh chóng đặt trước mặt mỗi người một bản báo cáo tình hình hoạt động của dự án. Đường Hinh Duyệt tiến về phía màn hình chiếu, phong thái tự tin báo cáo kết quả hoạt động của Đường thị thời gian vừa qua.
“Với tiềm năng cũng như sự hỗ trợ tận tình của mọi người, dự án khu resort đã chính thức được đưa vào hoạt động. Tuy chỉ mới thử nghiệm một thời gian ngắn nhưng kết quả mang lại vô cùng khả quan và nhận được những phản hồi tích cực từ phía khách hàng.”
“Với dự án lần này không chỉ thành công đưa Đường thị thoát khỏi tình cảnh thâm thụt tài chính mà còn đưa giá cổ phiếu của Đường thị đạt mức cao, đây có lẽ là thời điểm giá cổ phiếu của Đường thị cao nhất trong nhiều năm hoạt động. Đây cũng là một tín hiệu đáng mừng và tôi cũng hy vọng mọi người sẽ tiếp tục nổ lực để đạt được những kết quả tốt hơn nữa trong tương lai.”
Dự án lên như diều gặp gió, Đường thị một lần nữa được cứu sống. Đối với Đường Hinh Duyệt và Đường gia thì đây là một tin tức vô cùng tốt nhưng đối với Phùng Thiệu Phong đây chính là một mối đe dọa trong tương lai.
Tin tức về giá cổ phiếu của Đường thị và khu resort kia liên tục được giới báo chí liên tục đưa tin. Phùng Thiệu Phong nhìn thấy tin tức, không nhịn được liền lên tiếng mắng một câu: “Ranh con. Để tao xem bản lĩnh của mày tới đâu.”
Phùng Minh Hạo nhìn thấy cũng không mấy vui vẻ: “Ba làm gì đi chứ, cứ để cô ta hống hách mãi như thế à?”
“Mày kêu tao phải làm gì? Những gì cần làm tao cũng đã làm, liên tục ra sức ép khiến các nhà đầu tư rút vốn nhưng mày không thấy Phó Dịch Thần ra mặt chống lưng cho cô ta sao? Tao còn tưởng kẻ nào to gan dám chống đối lại nhà họ Phùng.”
Phùng Minh Hạo đúng chỉ là ăn chơi là giỏi, còn những chuyện khác hắn đều không biết một chút gì, ngạo mạn lên tiếng: “Phó Dịch Thần thì làm sao chứ, không lẽ với thế lực nhà họ Phùng không đấu được với hắn ta sao?”
Những lời của Phùng Minh Hạo thật sự khiến Phùng Thiệu Phong tức điên: “Mày suốt ngày chỉ biết ăn chơi gái gú, không biết mở to con mắt ra mà nhìn kia là ai à? Là Phó Dịch Thần, Phó Dịch Thần đấy, nhà họ Phùng đủ sức đấu lại gia tộc họ Phó sao? Chỉ sợ chưa kịp làm gì đã bị Phó Dịch Thần làm cho táng gia bại sản.”
“Hắn ta ghê gớm như vậy sao?”
“Nhưng không lẽ ba chịu ngồi yên nhìn nhà họ Đường cứ như vậy mà trỗi dậy một lần nữa sao? Còn Đường Hinh Duyệt cô ta dám bày trò lừa gạt chúng ta, con nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
Phùng Thiệu Phong bị chọc giận, lớn tiếng mắng: “Ngu dốt, mày còn định gây ra chuyện gì nữa hả?”
“Cô ta dám lấy chuyện hủy dung ra để lừa gạt chúng ta, con nhất định sẽ không để cô ta yên. Phùng Minh Hạo này nhất định sẽ không để cô ta xỏ mũi dắt đi như vậy.” Phùng Minh Hạo hậm hực.
“Cũng không phải do mày sao? Chưa biết thực hư như nào đã vội vàng từ hôn, giờ trách ai?”
“Có đuôi mù cũng nhìn thấy Phó Dịch Thần đứng ra chống lưng cho cô ta. Nếu không ai dám bỏ ra một số tiền lớn như vậy đầu tư vào cái tập đoàn sắp lụng bại như Đường thị chứ.”
“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây ba?”
Phùng Thiệu Phong với gương mặt gian xảo, ngẫm nghĩ hồi lâu liền cất giọng: “Dù sao số tiền Đường Đức Chính đổ vào các dự án ma kia cũng không phải con số nhỏ, cô ta nhất định sẽ còn tìm đến chúng ta. Không nên manh động, tìm thời cơ thích hợp rồi hẵn ra tay.”