Đường Hinh Duyệt lúc này chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống, tránh đi cái nhìn của Phó Dịch Thần.
“Anh... anh đã ăn xong chưa? Tôi dọn nhé?” Đường Hinh Duyệt qua loa chuyển chủ đề nói chuyện.
“Xong rồi.”
“Thế tôi đi rửa chén.”
Phó Dịch Thần nhìn hành động gáp gáp mang chén đi rửa của Đường Hinh Duyệt liền phì cười: “Xấu hổ sao?”
“Xấu hổ chuyện gì chứ?”
“Được rồi, để đó tôi rửa cho.”
Đường Hinh Duyệt chưa kịp từ chối thì Phó Dịch Thần lại nói tiếp: “Cái đẹp sinh ra là để người khác ngắm cơ mà. Không cần phải xấu hổ.”
Đường Hinh Duyệt: “...”
Quả thật người ta nói không hề sai, đẹp trai không đáng sợ, đáng sợ là anh ta biết mình đẹp trai. Phó Dịch Thần chính là một ví dụ điển hình cho câu nói này.
Phó Dịch Thần cầm lấy chén đĩa mang đi rửa, hành động của anh thành công khiến trái tim của cô khẽ rung động.
Đường Hinh Duyệt không bài xích trước những việc làm của anh, lại không phản bác trước những câu nói vô liêm sỉ từ anh. Không lẽ cô thích anh rồi sao?
Phó Dịch Thần cười cười khiến cho Đường Hinh Duyệt thêm phần ngại ngùng. Anh úp chén đĩa gọn gàng, dùng khăn lau khô tay sau đó tiến về phía Đường Hinh Duyệt, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô.
Đường Hinh Duyệt theo phản xạ, người hơi lùi về phía sau, giọng ngập ngừng: “Anh...”
“Cẩn thận.” Phó Dịch Thần đưa tay đỡ lấy sau gáy cô, tránh khỏi chạm vào tường.
Cô vẫn chưa hết ngượng ngùng, xấu hổ sau hành động vừa rồi của Phó Dịch Thần, lại nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh đặt ở nơi cô nhất thời khiến Đường Hinh Duyệt không biết phải làm gì tiếp theo, cả người cứ đứng đơ ra.
Phó Dịch Thần biết hành động của mình có phần hơi vồ vập khiến cô sợ liền lên tiếng: “Xin lỗi.”
Nhưng lời nói của anh lại khiến cả hai rơi vào tình cảnh không biết nói gì tiếp theo với đối phương.
Đường Hinh Duyệt không bài xích hành động của Phó Dịch Thần vì trong lòng cô cũng đã có một vị trí nhất định dành cho Phó Dịch Thần. Qua hành động vừa rồi, Đường Hinh Duyệt cũng đã có được câu trả lời cho mình: Cô thích anh mất rồi.
“Anh sang kia ngồi đi, tôi đi gọt trái cây.” Đường Hinh Duyệt nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Được.” Phó Dịch Thần vui vẻ đáp.
Phó Dịch Thần đã ấn tượng với Đường Hinh Duyệt ngay vào lần đầu tiên gặp gỡ, những cử chỉ, việc làm của anh dành cho cô chung quy lại vẫn là xuất phát từ tình yêu dành cho cô, anh hy vọng cô sẽ sớm nhận ra tình cảm mà anh dành cho cô.
Phó Dịch Thần không muốn vồ vập, anh sợ cô sẽ sợ, sẽ né tránh anh nhưng hành động của cô ban nãy đã cho anh có được câu trả lời, trong lòng cô cũng có anh.
[...]
Tập đoàn tài chính Quân Thần.
Trong phòng làm việc của Phó Dịch Thần, anh đang chăm chú xem văn kiện. Hoàng Dịch Dương từ bên ngoài gõ cửa.
“Vào đi.”
“Chủ tịch.”
“Có chuyện gì?”
Hoàng Dịch Dương đặt xuống trước mặt Phó Dịch Thần một túi đựng hàng loạt các giấy tờ, lên tiếng: “Đây là những gì ngài kêu tôi điều tra về phu nhân và gia đình cô Lucsi, tất cả thông tin ngài cần đều nằm ở đây.”
Bình thường Phó Dịch Thần sẽ đích thân xem qua nhưng lần này lại khác, mắt anh vẫn chăm chú vào đống văn kiện đang đọc.
“Cậu nói rõ hơn đi.”
“Đúng như những gì ngài dự đoán, cô Lucsi muốn dùng mối hôn sự với ngài để thâu tóm quyền lực của các bang phái khác ở Anh. Một mặt cô ta xuống nước hy vọng ngài chấp nhận cuộc hôn nhân này, mặt khác cô ta ra sức ép với phu nhân và dùng thân phận của ngài để lôi kéo sự ủng hộ của các bang phái khác đứng về phe của cô ta.”
“Phu nhân đồng ý mối hôn sự này không chỉ đơn giản là vì ơn cứu mạng năm xưa của gia đình cô Lucsi mà còn rất nhiều lý do đằng sau, phần lớn là liên quan đến quyền điều hành thế lực ngầm ở Anh. Tôi nghĩ ngài vẫn nên về Anh một chuyến thì hơn.” Hoàng Dịch Dương nói tiếp.
“Về Anh?”
“Đúng vậy, phu nhân đã về Anh được vài ngày nhưng không cho lão gia đi cùng. Hơn nữa, tin tức cô Lucsi lợi dụng quyền lực của ngài để thâu tóm các bang phái khác tôi e rằng cũng đã đến tai phu nhân. Ngài vẫn nên về Anh một chuyến, vì phu nhân và vì cả Hắc Long.”
Phó Dịch Thần day day thái dương, anh vẫn chưa đưa ra quyết định của mình: “Được rồi, tôi biết rồi. Cậu ra ngoài trước đi.”
Hoàng Dịch Dương không biết anh có về Anh hay không nên vẫn ngập ngừng chưa chịu rời đi.
Phó Dịch Thần thấy Hoàng Dịch Dương vẫn chưa đi liền lên tiếng: “Sao vẫn còn đứng đó?”
“Ngài không về Anh sao ạ?”
Phó Dịch Thần không trả lời, Hoàng Dịch Dương lại tiếp tục: “Hay ngài cho Ân Tố Nhi trở về tổ chức được không ạ?”
“Hửm?”
“Dù sao cô ấy cũng đã chịu hình phạt cho hành động của mình rồi.”
Phó Dịch Thần có vẻ không mấy quan tâm đến lời nói của Hoàng Dịch Dương, anh dửng dưng đáp: “Hết thời gian chấp hành hình phạt, cô ta muốn trở về hay không tôi không quản. Còn bây giờ, sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra.”
“Còn chuyện về Anh thì sao ạ?”
“Cậu chắc chắn muốn tôi về đó?”
“Ý của ngài là...”
“Cậu đừng xem thường cái đầu của nữ chủ nhân Phó gia, bà ấy không dễ bị ức hiếp vậy đâu.”
“Nhưng mà...”
“Nếu cậu muốn thì đặt vé đi.”
“Rõ.”
Có được sự đồng ý của Phó Dịch Thần, Hoàng Dịch Dương mới chịu rời đi.
Phó Dịch Thần tiếp tục công việc vẫn còn dang dở của mình. Nếu anh về Anh, có thể rất lâu mới có thể quay trở lại đây. Anh không hy vọng sẽ rời khỏi Đường Hinh Duyệt.
Đến tối, Phó Dịch Thần lái xe về căn chung cư, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về hướng nhà của Đường Hinh Duyệt. Lần đầu tiên anh cảm thấy do dự khi quyết định một điều gì đó.
Phó Dịch Thần đứng trước cửa chung cư của Đường Hinh Duyệt mãi, anh vẫn do dự không biết có nên bấm chuông hay không, anh lấy tư cách gì để đối diện với cô đây.
Anh đứng ở hành lang chung cư, trên tay là điếu thuốc vẫn còn đang dang dở. Phó Dịch Thần rất ít khi hút thuốc nhưng mỗi khi anh cảm thấy căng thẳng hay do dự điều gì đó thì anh mới tìm đến thuốc lá.
Cuối cùng, Phó Dịch Thần vẫn không chịu được mà đưa tay bấm chuông cửa nhà cô. Rất nhanh, Đường Hinh Duyệt đã ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, chưa kịp để Đường Hinh Duyệt định hình, Phó Dịch Thần đã tiến đến ôm chặt cô vào lòng.
Bất ngờ bị Phó Dịch Thần ôm, Đường Hinh Duyệt vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đưa tay vỗ vỗ vào lưng anh, thấp giọng lên tiếng: “Phó tổng, anh... sao thế?”
Phó Dịch Thần vẫn im lặng, hai tay xiết chặt cô vào lòng như thể nếu anh buông tay ra cô sẽ rời đi mất vậy.
“Phó tổng...”
“Anh sao vậy?”
Đường Hinh Duyệt không biết đã có chuyện gì xảy ra với anh, cô cảm thấy anh rất lạ, chưa bay giờ anh thấy anh như thế này.
Qua một lúc, Phó Dịch Thần mới chịu buông cô ra, giọng khàn khàn lên tiếng: “Xin lỗi.”
Đường Hinh Duyệt không để tâm đến hành động vừa rồi của anh, cô quan sát anh một hồi, giọng điệu lo lắng hỏi: “Có chuyện gì với anh vậy?”
“Phó tổng, anh hút thuốc sao?”
Phó Dịch Thần chỉ gật đầu, không nói gì thêm.