Đường Hinh Duyệt đã ngại ngùng bây giờ lại càng ngại ngùng hơn trước câu nói của Phó Dịch Thần.
“Dụ dỗ cái đầu anh, không phải đều tại anh à?”
Phó Dịch Thần cũng thôi không đôi co với cô: “Ừ, tại anh. Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Cả hai dùng cơm tối xong thì lên phòng nghỉ ngơi. Có anh nằm bên cạnh, quả thật Đường Hinh Duyệt có đôi chút không quen, người cô cứ quay qua quay lại chẳng thể nào vào giấc ngủ được.
Phó Dịch Thần nằm bên cạnh cũng vì hành động của cô mà thức giấc: “Sao thế? Không ngủ được?”
“Ừm.”
“Lạ chỗ hay là vì em đang nghĩ chuyện gì xấu nên mới không ngủ được.”
Đường Hinh Duyệt nhích người ra xa, quay lưng lại với anh: “Có anh mới nghĩ chuyện xấu xa ấy.”
“Anh bình thường, ngược lại là em sao mãi vẫn chưa chịu ngủ.”
“Em khó ngủ.”
Phó Dịch Thần kéo người cô xích lại gần, anh ghé sát vành tai cô thì thầm: “Thế em có muốn vận động một chút cho dễ ngủ không?”
“Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Vận động gì giờ này chứ?”
Trong lúc Đường Hinh Duyệt còn mải luyên thuyên thì Phó Dịch Thần đã nhanh chóng áp môi xuống, thuần thục chiếm lấy môi cô.
Cảm giác mềm mại trên môi truyền đến khiến trái tim cả hai đều không khống chế mà đập loạn nhịp. Cả hai quấn quýt lấy nhau một hồi, Phó Dịch Thần chủ động đưa lưỡi vào trong khoang miệng cô, thăm dò kẻ hở giữa môi cô.
Đường Hinh Duyệt hoàn toàn mất thế trước sự tấn công của Phó Dịch Thần.
Phó Dịch Thần nhẹ nhàng buông môi cô ra, giọng nói trầm thấp vang bên tai cô: “Hinh Duyệt, có được không em?”
Ánh mắt của anh dán trên khuôn mặt cô, vẻ mặt chờ đợi cô trả lời. Anh đưa tay vén mấy sợi tóc của cô ra sau tai, ngón tay khẽ chạm vào vành tai nóng bỏng của cô.
“Cho anh có được không?”
“Hửm?”
“Cho anh có được em.”
Đường Hinh Duyệt khẽ gật đầu, khàn giọng nói: “Ừm.”
Một lần nữa Phó Dịch Thần lại áp môi xuống tiếp tục hôn cô. Lần này cả hai đều thả lỏng hơn nhiều, cảm xúc cũng rõ ràng hơn.
Trong căn phòng tràn ngập bầu không khí ám muội của cả hai. Tiếng môi lưỡi quấn quyết còn cả tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng của cả hai.
Phó Dịch Thần luồn tay vào bên trong chiếc áo sơ mi, đưa tay xoa nhẹ bầu ngực đầy đặn của cô. Chẳng biết từ khi nào, chiếc áo sơ mi trên người Đường Hinh Duyệt đã được anh cởi bỏ, thân hình trần trụi của cô hiện ra ngay trước mắt khiến anh nhịn không được mà nuốt nước bọt, yết hầu cũng trượt lên trượt xuống khi nhìn thấy cơ thể cô.
Cô nghe được tiếng thở mạnh từ anh, cả người cô nóng lên, hai chân cô theo phản xạ tự nhiên mà khép chặt lại.
“Ngoan, đừng khép chân.”
“Anh đừng nhìn em như thế mà.”
Hai người quấn quýt môi lưỡi không rời, Đường Hinh Duyệt bị anh hôn đến mức bên dưới cũng đã hơi ươn ướt, vẻ mặt đầy khó chịu, gương mặt cũng đỏ ửng, chóp mũi và trán cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Phó Dịch Thần đưa tay xuống thăm dò nơi tư mật của cô. Cơ thể cô như bị điện giật, khẽ run lên theo từng động tác ở tay anh.
Phó Dịch Thần nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, giải phóng cự vật đã sớm căng cứng từ lâu.
Đường Hinh Duyệt vô tình nhìn thấy liền hoảng sợ. Phó Dịch Thần liền nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, nó là của em.”
Phó Dịch Thần sợ cô đau nên màn dạo đầu của cả hai khá lâu, mãi đến khi anh thấy nơi tư mật của cô đã đủ ướt mới bắt đầu tấn công.
“Anh vào trong nhé.”
Phó Dịch Thần chậm rãi hạ thấp người xuống, nhắm thẳng cửa huyệt mà đâm vào. Đường Hinh Duyệt nhất thời không thích ứng được liền kêu lên: “Aaaa… đau quá…”
“Ngoan, anh không động.”
“Thả lỏng ra đi em.”
“Ưm… Thần…”
“Không sao, đừng sợ. Thả lỏng người ra sẽ không đau nữa.”
Đường Hinh Duyệt nghe theo lời anh, từ từ thả lỏng cơ thể để anh tiến vào bên trong. Phó Dịch Thần đâm mạnh vào bên trong, cảm giác chật chội bên trong cô bức anh như muốn phát điên.
“Ưmm… đau… anh đừng động nữa. Anh rút ra đi…”
“Bảo bối, thả lỏng. Em đừng ép chặt anh như thế.”
“Em đau…”
“Một lát sẽ không đau nữa.”
Bên dưới nơi giao nhau của cả hai chảy ra một ít máu đỏ tươi, từ giây phút ấy Đường Hinh Duyệt đã hoàn toàn thuộc về anh.
Phó Dịch Thần hôn nhẹ lên trán cô, bên dưới từ từ luân động từ chậm rồi lại nhanh hơn một chút để cho cô có thể thích nghi được với kích thước của anh.
“Bảo bối, thoải mái hơn rồi chứ?”
Đường Hinh Duyệt thở hổn hển, hai tay nắm chặt ga giường hưởng ứng từng trận khoái cảm anh mang đến. Cảm giác tê dại không ngừng khuếch tán trong người cô, Đường Hinh Duyệt càng không biết bản thân mình lúc này là đang thoải mái hay đang thống khổ nữa.
Đột nhiên, Phó Dịch Thần rút cự vật ra khiến Đường Hinh Duyệt cảm thấy hơi mất mát, bên dưới lại vô cùng khó chịu.
“Ưm… anh…”
“Hửm?”
“Nói anh nghe em muốn gì nào?”
Bàn tay nóng rực của anh xoa xoa ngực tựa như muốn hoãn sự khó chịu của cô. Ngay sau đó lại hôn lên gương mặt nhỏ nhắn, vành tai đang đỏ ửng lên kia thậm chí còn cố ý mút mạnh tạo ra một dấu hôn rõ nét.
“Anh… quá đáng.”
“Em muốn anh làm gì nào?”
Cảm giác khó chịu, ngứa ngáy bên dưới khiến Đường Hinh Duyệt vứt bỏ sĩ diện của bản thân, giọng khàn khàn lên tiếng: “Muốn anh.”
“Muốn anh… đi vào bên trong.”
“Ngoan, kẹp chặt.”
Phó Dịch Thần nói xong liền áp sát người cô mà đi vào, lần này chẳng hề nể nang mà đâm mạnh bên trong.
Anh tựa như một con thú hoang bị bỏ đói cứ như vậy vồ lấy cô. Tiếng kêu rên không ngừng vang lên như cực kỳ sảng khoái, động tác của Phó Dịch Thần càng thêm phần mãnh liệt, hô hấp cả hai dần trở nên hỗn loạn.
Cơn đau đi qua, Đường Hinh Duyệt thoải mái phối hợp cùng anh, khắp người cô đều là dấu hôn không biết vô tình hay cố ý mà mỗi khi hôn Phó Dịch Thần liền trở lại dấu vết trên người cô.
Cơn khoái cảm ập đến, Phó Dịch Thần gia tăng lực đạo đưa cả hai cùng nhau đạt cao trào. Phó Dịch Thần bắt tinh dịch lên bụng cô.
Cao trào đi ra, Đường Hinh Duyệt nằm vật ra giường thở hổn hển. Phó Dịch Thần ôm lấy thân thể đang run lên của cô, giọng trầm ấm: “Bảo bối, anh yêu em.”
Đường Hinh Duyệt như bị anh rút cạn sức lực, chẳng muốn làm gì nữa, cứ như vậy nằm xuống ngủ. Phó Dịch Thần cúi người, bế trọn cả người cô lên.
“Á… anh định làm gì thế? Mau thả em xuống, em muốn ngủ.”
“Ngoan, anh bế em đi rửa rồi mới ngủ.”