Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy - Trì Ninh

Kỷ Tuyên lái xe suốt quãng đường về nhà. Võ đài quyền anh ngầm cách biệt thự khoảng mười cây số, trời lại mưa không ngớt, Kỷ Tuyên phải lái xe mất gần nửa tiếng đồng hồ.

Trì Ninh dựa vào người Lương Hành Dã, rũ mi mắt chìm vào giấc ngủ. Khi đến nơi cậu mới ngáp một cái rồi chậm rì rì leo xuống xe.

Từ gara có một thang máy lên thẳng đến tầng một, sau khi ra khỏi thang máy, Lương Hành Dã đưa họ lên tầng hai. Trên tầng hai có ba phòng ngủ, Lương Hành Dã chỉ vào căn phòng nằm xa nhất nói với Kỷ Tuyên, “Trong phòng của khách thứ gì cũng có, mày tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi.”

Anh chỉ sang một gian phòng khác, nói với Trì Ninh, “Đó là phòng ngủ của cậu, bên cạnh còn dựng cho cậu một phòng sách, thuận tiện cho gia sư đến dạy học. Sách của cậu đều ở trong đấy cả, cậu cũng đi ngủ sớm đi.”

Lương Hành Dã nói xong rồi bước vào phòng ngủ chính. Trì Ninh đứng trên hành lang một lúc lâu rồi đi đến phòng sách, kiểm tra xem có cuốn sách nào bị bỏ quên không.

Phòng sách cũng không nhỏ, gần ba mươi mét vuông. Bàn học và giá sách đơn giản phóng khoáng. Các loại sách được sắp xếp ngăn nắp, chỉ nhìn thoáng qua đã thấy rõ. Sách và tài liệu cho môn học ngày mai xếp gọn ở góc bàn, Trì Ninh lật xem, xác nhận một lượt.

Lúc cậu rời khỏi phòng sách nhìn thấy trên vách tường có một cây đàn guitar màu nâu đang treo chéo ở đó, là Lương Hành Dã đã nhờ Cố Húc đưa cậu đến cửa hàng bán đàn guitar để mua nó. Cậu cũng chưa từng thử đàn qua, bình thường cậu đều dùng tạm cây đàn mà Trần Hướng Đông mang theo.

Trì Ninh lấy cây guitar xuống, nhẹ nhàng gảy dây đàn. Trong khoảng thời gian này, thời tiết trở nên lạnh hơn, dòng người ở quảng trường nhỏ đột ngột ít đi, Trần Hướng Đông rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, thỉnh thoảng sẽ dạy cậu đàn một ca khúc. Đó là một đoạn do Trì Ninh nhờ ông chỉ dạy, là khúc ca thuộc về tộc người cá. Cậu cho rằng ngộ nhỡ ngày nào đó đang đàn ca khúc này, có lẽ anh trai cậu sẽ nhận ra.

Khúc ca này rất ít hợp âm khó, hầu hết đều là những hợp âm đơn giản, rất dễ học. Trì Ninh tập luyện đến hiện tại đã gần như nắm bắt tất cả. Cậu ngồi xếp bằng trên đất, thử đàn hết bài hát rồi đứng dậy đi tìm Lương Hành Dã.

Lương Hành Dã vừa mới tắm xong, nửa người trần như nhộng, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo. Đang sấy tóc bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, anh tắt máy sấy, mở cửa phòng ra.

Trì Ninh ôm cây đàn trong tay, ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy quan tâm nói: “Lương Hành Dã, tâm trạng của anh không tốt hở?”

Lương Hành Dã xoa xoa mái tóc hơi xoăn của cậu, “Cậu nhìn chỗ nào giống thế? Về phòng ngủ đi.”

“Tôi đã học đàn xong một ca khúc, anh có muốn nghe không?” Trì Ninh nói, “Là một bản nhạc chỉ lưu truyền giữa tộc người cá, tâm tình không tốt là lúc thích hợp nhất để nghe, tôi luyện đàn lâu rồi…”

Lương Hành Dã dựa vào cạnh cửa nhìn cậu, đột nhiên bật cười, “Được thôi.”

Phòng ngủ của Lương Hành Dã thuộc kiểu tối giản, tông màu chủ đạo là đen, trắng và xám, vừa uyển chuyển lại cứng nhắc. Cách giường không xa có đặt một vài chiếc ghế nghỉ, Trì Ninh ngồi xuống một cái trong đó, điều chỉnh vị trí. Lúc chuẩn bị cử động ngón tay, cậu dừng lại hỏi Lương Hành Dã, “Có quấy rầy Kỷ Tuyên không?”

“Không, cách âm ở đây đủ tốt, cậu có gào thét khàn giọng nó cũng chẳng nghe thấy đâu.”

Trì Ninh nhẹ nhõm, nghiêm túc bấm dây đàn, còn nhẹ giọng ngâm nga theo điệu nhạc. Cậu khoanh chân lại, đặt cây đàn lên trên, rũ mi xuống, đầu khẽ lay động. Lương Hành Dã đang đứng có thể nhìn thấy hàng lông mi dày và chóp mũi trắng nõn của Trì Ninh.

Thanh âm của Trì Ninh rất êm tai, lúc nói chuyện giống như những viên ngọc va vào nhau vang lên tiếng lách cách, khi ngân nga lại mang một loại âm vị rất đặc biệt, sâu lắng và tĩnh lặng như đại dương.

Suy nghĩ của Lương Hành Dã lênh đênh, nghĩ đến giọng hát của người cá trong truyền thuyết, lại nghĩ đến sự mê hoặc của Siren trong thần thoại, có lẽ đây là tài năng mà ông trời đã ưu ái cho bọn họ.

Rốt cuộc vừa tiếp xúc với guitar không lâu, những ngón tay bấm trên dây của Trì Ninh thỉnh thoảng ngập ngừng, cuối cùng cậu vẫn không nhịn được phải nhìn tay rồi lại nhìn thân đàn, vô tình lộ ra sự vụng về. Điều ấy lại khiến Lương Hành Dã cảm thấy cậu chân thật, sống động hơn bao giờ hết.

Sau khi đàn xong giai điệu cuối cùng, Trì Ninh xoa xoa ngón tay, mỉm cười với Lương Hành Dã.

Lương Hành Dã cũng cười, khen rằng cậu đàn rất êm tai. Trì Ninh cầm cây đàn, hài lòng mỹ mãn ôm đàn guitar chuẩn bị rời đi. Nhìn thấy vết thương trên mặt Lương Hành Dã, cậu lại dừng lại hỏi: “Lương Hành Dã, anh muốn ngủ ngay sao?”

“Không nhanh thế đâu, làm sao vậy?”

“Anh dạy tôi đánh người đi.” Trì Ninh đặt cây đàn xuống đất, cởi áo khoác, xắn tay áo, cúi người xắn quần lên, “Tôi muốn học đánh người.”

Lương Hành Dã nhìn tay chân nhỏ bé của cậu, cười nói: “Thật sự muốn học hửm?”

Trì Ninh dùng sức gật đầu.

“Thế thì đi thay bộ quần áo rộng khác đi, sau đó lên giường. Sàn nhà cứng quá, rất dễ bị thương.”

Trì Ninh hưng phấn chạy đi thay đồ. Lúc quay lại trên người cậu mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng và quần thun đen dài đến đầu gối. Cậu bò lên giường Lương Hành Dã, đẩy chăn bông sang một bên, nắm chặt nắm tay, ánh mắt sáng lóa đến chói mắt, nói với Lương Hành Dã: “Đến đây đi.”

Lương Hành Dã cũng lên giường. Đây là phòng ngủ chính, rộng hơn năm mươi mét vuông. Giường là mẫu đặt làm riêng lớn hơn bình thường rất nhiều. Nệm rất mềm, vừa dẫm lên sẽ lún xuống thành một cái hố nhỏ.

Lương Hành Dã vẫn chỉ quấn một chiếc khăn tắm như cũ, chẳng tỏ vẻ lo lắng rằng nó có thể bị rơi ra bất cứ lúc nào. Anh đến trước mặt Trì Ninh, kiểm tra vị trí rồi kéo cậu vào giữa giường.

“Tôi đứng sai chỗ sao?” Trì Ninh hỏi.

Lương Hành Dã: “Tự mình xem thử.”

Trì Ninh quay đầu nhìn về phía sau, Lương Hành Dã đặt tay lên đầu cậu, đột nhiên đẩy mạnh. Trì Ninh mất cảnh giác ngã nhoài trên chăn bông chất đống thành ngọn đồi nhỏ, lộ ra vòng eo trắng nõn, hai cái đùi thẳng thớm ngẩn ngơ tung hoành trên chăn.

“Anh chưa nói bắt đầu đã đẩy tôi rồi,” Trì Ninh vò đầu bứt tóc, ảo não nói, “Tôi còn chưa chuẩn bị xong.”

Lương Hành Dã khoanh tay, “Lúc đánh nhau sẽ chẳng có ai nói bắt đầu đâu.”

Trì Ninh ngẫm nghĩ, quả thật là như thế. Cậu bò dậy từ trong chăn bông, còn chưa kịp đứng vững lại bị Lương Hành Dã đẩy ngược trở lại.

Trì Ninh: “Trước tiên anh phải chờ tôi đứng vững đã chứ.”

“Được thôi,” Lương Hành Dã cười hỏi, “Tập nữa chứ?”

“Có.”

Trì Ninh lại bò dậy lần nữa. Cậu vừa định ngẩng đầu thì cơ thể lại ngã vào trong chăn bông mềm mại, nhanh như chưa từng bò dậy. Cậu nằm ngửa, để ý đến đôi mắt mang ý cười của Lương Hành Dã, có chút tủi thân: “Anh cố tình làm vậy.”

Lương Hành Dã trả lời, “Cậu phản ứng quá chậm.”

“Tôi không có.”

“Cậu quá chậm.”

“Không có!”

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Trì Ninh, Lương Hành Dã kéo cậu lên, “Tức giận hửm?”

“Tôi không cần anh dạy nữa,” Trì Ninh leo xuống giường, giẫm giày bạch bạch, “Tôi đi ngủ.”

Lương Hành Dã choàng tay qua eo cậu ngăn lại, “Thật sự không học nữa?”

“Không cần anh dạy.” Trì Ninh tránh khỏi móng vuốt của Lương Hành Dã đi thẳng đến cửa không thèm quay đầu lại. Đi đến nửa đường, Trì Ninh lại quay lại lấy cây đàn guitar. Cậu nghe thấy tiếng cười buồn bực của Lương Hành Dã giống như đang nhịn cười vậy đó.

Trì Ninh mím môi, không thèm liếc nhìn Lương Hành Dã lấy một cái lập tức đi thẳng vào phòng sách, treo lại cây đàn lên tường.

Lúc ra đến cửa, Trì Ninh và Lương Hành Dã chạm trán nhau. Lương Hành Dã nghiêng người dựa vào cạnh cửa, “Vừa rồi tôi trêu cậu chút thôi, có muốn học không?”

Trong lòng Trì Ninh vẫn còn chút tức giận, “Lần này anh thật sự dạy tôi sao?”

“Ừm.” Lương Hành Dã đưa Trì Ninh trở lại phòng ngủ, kéo cậu lên giường, “Tôi sẽ không đánh lại, cậu thử xem, cứ đánh bất cứ chỗ nào cậu muốn.”

Trì Ninh do dự: “Anh không sợ đau sao?”

Lương Hành Dã bật cười: “Không thành vấn đề.”

Trì Ninh dùng nắm đấm muốn đánh vào vai Lương Hành Dã. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lương Hành Dã dùng một tay đẩy ngã xuống giường.

Trì Ninh không thừa nhận thất bại, bò dậy từ lần này đến lần khác. Đến cuối cùng cậu mệt đến mức hai má ửng hồng, vầng trán và chóp mũi tuôn đầy mồ hôi, nằm trên chăn thở hổn hển.

Lương Hành Dã ngồi bên cạnh cậu nói: “Quên chuyện đấm bốc đi, sau này khi nào có thời gian tôi sẽ dạy cho cậu một số cách né đòn.”

Trì Ninh nhìn chằm chằm vẻ mặt của Lương Hành Dã, chủ động đưa đầu lại gần để anh xoa xoa, “Vừa rồi tôi không nên mất bình tĩnh với anh, chúng ta hãy hòa giải đi.”

Lương Hành Dã xoa xoa tóc cậu, Trì Ninh đưa tay muốn sờ lại, Lương Hành Dã nghiêng đầu ra, “Sao đấy?”

“Hòa giải á,” Trì Ninh nghiêm túc giải thích quy tắc tương tác của người cá “Cho đối phương sờ đầu mới tính là hòa giải.”

Lương Hành Dã: “Tôi nhớ rõ lúc trước không có quy tắc này.”

Trì Ninh có hơi nhỏ giọng nói: “Bởi vì lúc trước chúng ta chưa có thân thiết, tôi không dám sờ anh.”

Lương Hành Dã bật cười, “Được rồi, ngủ đi.”

Phòng ngủ của Trì Ninh ở bên cạnh phòng làm việc. Đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này, cậu sờ soạng mở đèn lên, lập tức ngây ngẩn tại chỗ

Bốn bức tường xung quanh được dán hình ảnh liên quan đến biển. Nước biển trong xanh chuyển từ nông bên trên đến sâu dần xuống dưới. Các loại sinh vật phân bố theo nhiều hướng khác nhau, tất cả chúng đều sống động như thật, thậm chí cả những đường vân trên vảy cá cũng có thể nhìn thấy rõ.

Sinh động đến mức tưởng như giây tiếp theo nước biển sẽ tràn vào lập tức, các loại cá men theo bức tường vỡ ra mà bơi vào.Trì Ninh nhớ lời Lương Hành Dã nói, bảo người đến trang trí phòng cho cậu.

Trì Ninh nhắm mắt rồi lại mở ra, đứng ở cửa ngây người một lúc. Cậu bước đến tủ áo lấy bộ đồ ngủ rồi đi tắm, định ngủ một đêm trước ngày mai lại xử lý giấy dán tường sau.

Trì Ninh từ trong buồng tắm đi ra, lập tức tắt đèn chui vào ổ chăn ngủ. Cậu kéo chặt bức rèm. Ánh đèn le lói từ khu vườn phản chiếu vào, rọi ánh sáng mờ nhạt vào căn phòng nhưng cũng đủ để phác họa những hình ảnh trên bức tường.

Trì Ninh nhìn chằm chằm mấy cây rong biển giống như đang lơ lửng trên trần nhà, đột nhiên cảm giác tựa trở về đáy biển sâu, cảm giác ngột ngạt ấy khiến cậu phải lấy chăn bông che đầu.

Sau khi chạy khắp nơi suốt cả ngày, cậu rất mệt mỏi, nỗi sợ hãi dần dần bị cơn buồn ngủ đánh bại, mí mắt rủ xuống, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, cậu trở lại biển cả. Cậu đang nằm trên bãi đá ngầm phơi mình dưới ánh trăng thì đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng đánh nhau ác liệt.

Cậu vừa nghiêng người đã thấy vài con hải cẩu trưởng thành đang vây lấy một con hải cẩu nhỏ màu trắng. Con hải cẩu nhỏ không kịp né tránh, bị lăn tới lăn lui trong nước. Miệng cậu mắng thô tục một câu, bật khỏi mặt nước lao về phía đàn hải cẩu.

Con hải cẩu nhỏ chống cự vô cùng chật vật, gần như toàn bị đánh, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu thảm thiết. Trì Ninh nhảy khỏi bãi đá ngầm, nhanh chóng bơi đến chỗ đang đánh nhau, xách cổ con hải cẩu nhỏ lên kéo ra sau.

Mấy con hải cẩu lớn vỗ vây trước bạch bạch vào mặt biển, hung hăng nói: ” Xen vào chuyện người khác làm gì, tránh ra!”

Trì Ninh giấu con hải cẩu nhỏ sau lưng, vừa định nói chuyện thì mấy con hải cẩu lớn đột nhiên ngừng lại, quay đầu lao xuống nước, biến mất trong nháy mắt.

Thấy chúng đã rời đi, chú hải cẩu nhỏ dùng sức giãy giụa rơi khỏi tay Trì Ninh, rớt xuống “bịch” một cái, nước văng tung tóe.

Con hải cẩu nhỏ nhìn Trì Ninh, ưỡn người rung lông, vỗ đuôi vào mặt cậu, ầm ĩ kêu: “Xen vào chuyện người khác làm gì, tránh ra!” Sau khi gào xong, nó ngửa đầu ưỡn ngực, ung dung bơi đi.

Trì Ninh lau khuôn mặt đau rát của mình. Cậu nhìn thấy từ xa hải cẩu nhỏ đuổi kịp đồng bạn. Đồng bạn bên cạnh không biết nói gì, hải cẩu nhỏ liếc mắt nhìn qua đây rồi lập tức lặn xuống nước, động tác giống như đang sợ hãi trốn tránh gì đó.

Dòng nước dưới người đột nhiên trở nên nhanh hơn. Trì Ninh nhận ra có gì đó không ổn. Cậu quay đầu lại, đột nhiên bắt gặp một đôi mắt to trừng lớn.

Là ác bá của vùng biển này, cá mập lớn.

Con cá mập há miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, nhìn qua trông giống như đang mỉm cười.



Trì Ninh đột nhiên mở mắt ra. Nhìn thấy cây rong biển trên trần nhà, nhịp tim đập nhanh của cậu dần dần chậm lại. Đây không phải biển, là nhà của Lương Hành Dã, Lương Hành Dã đang ở phòng kế bên.

Cậu trở mình, vùi mặt vào gối đầu. Cảnh trong mơ cực kỳ chân thật, cảm giác nóng ran khi con hải cẩu nhỏ dùng đuôi tát vào mặt cậu dường như vẫn còn ẩn ẩn đau đớn. Đáng lẽ ra, cậu phải sớm làm quen với chuyện đó. Trong biển không chỉ tồn tại những giống loài có tính uy hiếp sinh mạng cao mà còn tồn tại sự bài trừ giữa các chủng loại khác nhau, đó là điều khiến cậu nảy sinh sự sợ hãi đối với biển cả.

Trì Ninh chợt nghĩ, nếu Lương Hành Dã là một con cá mập thì tuyệt biết mấy. Sau khi anh trai cậu lên bờ, cậu sẽ lập tức tìm đến Lương Hành Dã. Lương Hành Dã lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ chẳng có con cá nào dám đụng đến anh, cậu có thể dựa hơi anh, hù dọa hết những con cá đã từng bắt nạt cậu.

Trong đầu Trì Ninh hiện lên rất nhiều cảnh tượng cáo mượn oai hùm, khóe miệng không khỏi giương lên. Cậu đạp chăn bông, che đầu lại ngủ tiếp.

Cậu mơ thấy mình rơi xuống rất lâu, rơi mãi không ngừng.

Bầu trời cao xa bị bóng đêm nhuộm đen. Biển cả vô biên vô hạn, cậu đi từ bờ biển nông ra biển lớn càng ngày càng sâu, nước biển dâng từ cổ chân rồi đến cẳng chân, ngang đùi, ngang lưng, chưa qua đỉnh đầu, cậu vẫn luôn đi tới.

Sóng nước lấp lánh sâu hai ba thước, ánh sáng loang lổ sáu bảy thước, cuối cùng Trì Ninh cũng dừng lại. Dưới chân cậu là một vực sâu dưới biển, sâu không thấy đáy, tối đen như mực. Cậu đột nhiên rơi xuống, rơi xuống rất nhanh, cậu nhìn ánh sáng bị nuốt chửng từng chút một, đến cuối cùng, chỉ còn lại bóng tối.

Một lúc lâu sau, cậu vẫn không ngừng rơi xuống.



Đôi chân không tự giác co giật vài cái, Trì Ninh buộc mình phải tỉnh lại. Ánh mắt Trì Ninh hoảng hốt nhìn con cá trên tường. Cậu ôm chăn ngẩn ngơ một lúc sau đó mang giày vào, rời khỏi phòng.

Đèn ngoài hành lang bật chế độ ngủ, một dải ánh sáng dịu nhẹ trải dài đến cuối đường. Phòng làm việc chắc chắn không ngủ được, phòng khách thì đã để cho Kỷ Tuyên ngủ rồi, Trì Ninh đứng yên trước cửa phòng ngủ của Lương Hành Dã.

Nhưng Lương Hành Dã không cho cậu ngủ cùng. Trì Ninh do dự một lúc lâu rồi trở về phòng ngủ của mình. Lúc hạ cánh tay xuống khỏi nắm cửa cậu lại xoay người đi vào phòng ngủ của Lương Hành Dã.

Có chút ánh sáng lọt ra từ khe cửa, thỉnh thoảng Lương Hành Dã vẫn để đèn sáng nên không thể biết được anh đã ngủ hay chưa. Trì Ninh gõ nhẹ vào cửa, không ai đáp lại, có lẽ Lương Hành Dã đã ngủ rồi.

Trì Ninh nhìn chằm chằm dép lê dưới chân, thầm nghĩ, cứ lẻn vào vậy, hôm sau đi sớm chút là được, miễn không bị phát hiện thì sẽ không sao hết.

Trong phòng ngủ của Lương Hành Dã có bật đèn tường, Trì Ninh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh giường của anh. Quả nhiên Lương Hành Dã đã ngủ rồi. Anh nghiêng thân mình, đè một đầu chăn bông xuống dưới, đầu chăn bông còn lại được anh kéo lên kê ở dưới cằm. Cánh tay đặt ngang lộ ra cơ bắp săn chắc.

Tư thế ngủ này của Lương Hành Dã khiến Trì Ninh không thể xốc chăn leo lên giường được. Cậu suy nghĩ hồi lâu, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng lấp lánh. Cậu chui vào từ đuôi giường, nhẹ nhàng nhích người về phía trước như con sâu lông.

Lương Hành Dã đang chìm sâu giữa cơn buồn ngủ bỗng phát hiện có thứ gì đó đang nhích vào trong chăn. Anh khẽ nhấc chăn lên, nhìn vào đôi mắt đang mở to tròn trên khuôn mặt Trì Ninh. Lương Hành Dã nghĩ rằng mình đang mơ, đưa tay véo cằm cậu.

Ấm áp, ngón tay vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của cậu, Lương Hành Dã hoàn hồn lại, giọng nói có chút khàn khàn, “Trì Ninh, cậu làm gì vậy?”

Ánh mắt Trì Ninh có chút hoảng hốt khi bị phát hiện: “Tôi ngủ á.”

“Phòng ngủ của cậu ở bên cạnh,” Lương Hành Dã kéo cậu đến đầu giường, bất lực thở dài, “Không phải đã nói giường ai nấy ngủ rồi sao?”

Trì Ninh lăn sang một bên, kê đầu lên gối, than thở: “Anh bảo người đến dán giấy tường biển cả trong phòng, tôi có hơi sợ.”

“Cậu là người cá, sao lại sợ chứ?”

“Thì là sợ đó.”

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Trì Ninh, Lương Hành Dã bật cười, “Lớn lên trông cũng ngoan ngoãn lắm, sao lại là yêu tinh thích làm nũng nói dối chứ.”

“Tôi không phải mà.” Trì Ninh lẩm bẩm.

“Được rồi, ngủ đi,” Lương Hành Dã chia cho cậu một nửa phần chăn bông, “Ngày mai không được chạy qua đây đâu, giường ai người nấy ngủ.”

“Nhưng mà giấy dán tường đó …”

“Tôi sẽ gọi người đến xử lý.” Lương Hành Dã xoa đầu Trì Ninh, “Đừng kiếm cớ nữa.”

Gương mặt Trì Ninh lún vào trong gối hết một nửa, cậu ngáp một cái, “Tôi không có kiếm …” Chữ cớ cuối cùng chưa kịp thốt ra đã bị cái ngáp dài nuốt chửng, cậu lật người qua, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Vừa nhắm mắt lại, cảnh tượng rơi xuống vực sâu trong mộng lại hiện lên, Trì Ninh lăn qua lộn lại, Lương Hành Dã hỏi: “Sao thế?”

“Tôi gặp ác mộng.”

“Ác mộng?”

“Ưm, nhiều lắm.”

Hai mắt Trì Ninh đờ đẫn, chóp mũi đổ mồ hôi, tám chín phần thật sự là gặp ác mộng, Lương Hành Dã nhìn cậu một lúc.

“Đến đây, dựa gần tôi mà ngủ.”
Nhấn Mở Bình Luận