Buổi tối Lâm Vĩ Phong đúng là về tìm bác sĩ Kiên nhưng không phải vì dạ dày của bản thân mà là vì anh trai của anh lại muốn anh công khai với Khả Hân chuyện hai người là vợ chồng hợp pháp.
“Vĩ Phong, hôn thú của hai đứa đâu, đưa cho anh.”
Lâm Vĩ Phong dị ứng với thuốc khử trùng, mỗi lần bước vào phòng đều khó chịu nhưng suốt mấy tháng qua không ngày nào anh không đi vào nhìn anh trai. Bác sĩ Kiên nhìn thấy cũng đau lòng nhưng không biết khuyên thế nào.
“Anh muốn tờ giấy vô dụng đó làm gì.” - Lâm Vĩ Phong đang đưa tay cho bác sĩ Kiên thoa thuốc để đỡ sưng đỏ do dị ứng.
“Dì Ba nói Khả Hân cũng đã có cảm tình với em rồi, em còn tra tấn em ấy làm gì nữa.”
“Không vội, chờ anh chịu đi sang Mỹ điều trị rồi em sẽ trả tờ giấy đó cho anh để anh lấy nó làm quà gặp mặt cho Khả Hân.”
“Nếu em không đưa thì anh sẽ trực tiếp nói cho Khả Hân biết, em ấy không tin lời anh có thể đi kiểm tra ở Ủy ban, tụi em là vợ chồng hợp pháp.” - Lâm Vĩ Thành vẫn cương quyết.
“Nhưng như cô ấy biết em lấy cô ấy hoàn toàn là vì để anh bằng lòng đi Mỹ, cô ấy sẽ cảm thấy thế nào?”
Lâm Vĩ Phong dừng một lúc lại cười trừ nói:
“Đúng rồi, còn cả chuyện anh nhờ Dương Trạch làm nữa. Em thì không sao, em thấy rất thích nhưng cô ấy biết bản thân bị anh tính kế để sinh con cho nhà họ Lâm này thì sẽ nhìn chúng ta với ánh mắt gì?”
Lâm Vĩ Thành trầm mặc, thật lâu sau mới mệt mỏi nói:
“Vĩ Phong, một ngày nào đó, em sẽ vì chuyện hôm nay tổn thương Khả Hân mà hối hận.”
“Bây giờ cũng chưa có gì, em cũng không thấy hối hận.” - Lâm Vĩ Phong rũ mắt - “Đừng nói chuyện này nữa, đổi đề tài đi. Rốt cuộc anh bị Lý Tuyết Dung đó mê hoặc như thế nào mà lại vì cô ta đến mạng cũng không cần? Em nhìn qua cô ta rồi, có đến mức khuynh nước khuynh thành lắm đâu.”
Nhắc đến Lý Tuyết Dung, trong mắt Lâm Vĩ Thành giống như có tia sáng nhưng nhanh chóng trở nên ảm đạm.
“Người cũng đã chết rồi, em còn nhắc lại để làm gì. Chuyện anh bị tai nạn thật sự không liên quan cô ấy, em đừng điều tra nữa.”
Lâm Vĩ Phong cười nhạt, Lâm Vĩ Thành vẫn như cũ vô cùng bảo vệ cho Lý Tuyết Dung.
“Em thật sự tò mò, nếu Lý Tuyết Dung còn sống thì anh có còn buông xuôi như giờ không?”
Lâm Vĩ Thành không đáp lại, anh lại nhìn lên bức ảnh trên đầu giường, đáp án quá rõ ràng. Lâm Vĩ Phong từng muốn đem vứt tấm ảnh kia nhưng Lâm Vĩ Thành thà không tiếp nhận máy thở nữa cũng không cho anh vứt đi.
Lâm Vĩ Phong không dám tưởng tượng một người đàn ông có thể yêu một người phụ nữ đến mức như anh trai của anh sao? Lâm Vĩ Phong không muốn bản thân mình cũng trở nên như vậy.
Anh nói bản thân không hối hận nhưng anh biết có lẽ anh sẽ hối hận. Hối hận vì đã đẩy Khả Hân trở thành vật hy sinh giữa tình cảm anh em bọn họ.
Khả Hân cùng dì Ba đang dọn cơm tối, cả một bàn ăn phong phó thơm ngon. Dì Ba và quản gia Thuận nói Lâm Vĩ Phong thích ăn ba rọi kho tiêu nên hôm nay đặc biệt kho một nồi đất lớn.
“Phu nhân, cô cùng nhị thiếu gia ăn cơm đi, phòng bếp có tôi là được rồi.” - Dì Ba thấy sắc mặt của Lâm Vĩ Phong không tốt nên liền đẩy Khả Hân ra ngoài.
Nhìn thấy Lâm Vĩ Phong lẻ loi ngồi giữa một bàn ăn lớn, Khả Hân cũng không nỡ, cô hít sâu một hơi rồi cởi tạp dề ra ngoài. Trước khi đi dì Ba còn không quên đưa một bát canh cho cô dặn dò:
“Canh này là tôi đặc biệt làm cho dạ dày của nhị thiếu gia, phu nhân mang ra đi.”
Khả Hân đưa canh cho Lâm Vĩ Phong, anh vươn tay nhận lấy, lúc hai bàn tay chạm nhau hai má Khả Hân thật sự hơi ửng hồng. Khả Hân cũng tự mắng chính mình ở trong lòng, chỉ là một cái chạm tay thôi có cần khiến cho tim cô đập rộn ràng vậy không?
Khả Hân mím môi ngồi xuống bên cạnh Lâm Vĩ Phong, thật ra cô muốn ngồi đối diện anh nhưng cô biết kiểu gì Lâm Vĩ Phong cũng ép cô tới chỗ này mà ngồi. Rút kinh nghiệm nhiều lần, cũng tránh mất thời gian, cô cứ nhẫn nhịn ngồi xuống chỗ này cho êm chuyện.
Lâm Vĩ Phong không thích món canh này lắm nhưng vẫn cố gắng uống hết trong một lần. Anh liếc nhìn qua Khả Hân, cô đang cúi đầu ăn cơm, giống như muốn làm giảm sự tồn tại của mình.
Lâm Vĩ Phong cầm đũa lên gắp một miếng thịt ba rọi vàng om cho vào chén của Khả Hân. Anh cũng không nói thêm lời nào nhưng ý tứ thì rất rõ ràng đó chính là muốn Khả Hân ăn miếng thịt này.
Khả Hân nhìn chằm chằm miệng thịt trong chén, cuối cùng gắp miếng thịt đó đưa lại vào nồi rồi gặp một miếng nấm đưa vào miệng mình. Lâm Vĩ Phong quan sát hết thảy hành động của cô, cũng không có tức giận hỏi:
“Sao lại không ăn?”
“Quá… quá nhiều mỡ.” - Khả Hân thành thật nói.
“Kén ăn!” - Lâm Vĩ Phong lườm cô.
Lâm Vĩ Phong lại gắp miếng thịt kia trở lại chén anh, Khả Hân nghĩ mọi chuyện tới đây là xong rồi. Nhưng cô không ngờ anh lại cắn đi phần mỡ trên miếng thịt sau đó đưa qua chén cô.
Khả Hân nhìn miếng thịt không dính chút mỡ nào trong chén, hai mắt liều đỏ, từ nhỏ đến lớn chưa có ai từng vì cô mà ăn phần mỡ trên miếng thịt ba rọi. Cô nhớ lúc còn ở nhà chú, khi đó là mùa đông, cô mới có chín tuổi mà thôi, cô cùng với Đặng Mỹ Mai tranh nhau một miếng thịt nạc, Mỹ Mai dùng đũa đánh vào bàn tay cô sưng đỏ, cô mếu máo chạy đi tìm chú, Mỹ Mai bị phê bình mấy câu rồi thôi.
Sau đó cô đi lên phòng ở tầng gác mái, vừa mới nằm ra giường mới phát hiện tắm chăn ướt sũng, bị người ta đem ngâm nước, cả người cô vừa ướt vừa lạnh. Cô chạy xuống tìm thím, thím bảo cô ngồi ở phòng khách tự mình hong khô đi. Cả đêm đó Khả Hân ngồi ở phòng khách, chịu lạnh suốt một đêm. Từ đó về sau cô cũng không tranh gì với ba chị em họ, cũng rất ít khi ăn thịt.
Khả Hân gặp miệng thịt cho vào miệng, cảm thấy đây là món ăn ngon nhất trên thế gian này. Khả Hân nhai rất chậm, muốn đem hương vị của miếng thịt này lưu lại trong miệng càng lâu càng tốt.
“Ngon lắm, tôi ăn đủ rồi.” - Khả Hân cong môi cười.
“Nhưng tôi còn chưa ăn đủ.” - Lâm Vĩ Phong lại gắp một miếng thịt đưa tới miệng cắn đi phần mỡ, phần nạc đặt vào trong chén cô.
Khả Hân biết làm gì có chuyện Lâm Vĩ Phong thích ăn mỡ, chẳng qua là đang làm cho cô ăn mà thôi. Cô ngẩng đầu nhìn anh, cô muốn anh đối tốt với mình như thế này lại càng sợ anh như thế này.
“Tôi thích cô nhìn tôi tình ý ngập tràn như vậy.” - Lâm Vĩ Phong không nhìn qua cô, thản nhiên vừa nói vừa gắp thêm một miếng thịt sang chén Khả Hân.
Khả Hân xấu hổ nhìn xuống đất, phản bác:
“Anh chu đáo với tôi như vậy chẳng phải là vì muốn tôi nhìn anh với ánh mắt đó sao?”
Lâm Vĩ Phong bật cười, gật gù nói:
“Đúng là chuyện tốt, cô cũng có lúc hiểu chuyện rồi.”
Khả Hân không hiểu, hiểu chuyện anh nói rốt cuộc là gì. Là cô hiểu ra anh đối xử tốt với cô chính là vì muốn nhìn thấy tình ý cô dành cho anh?
Không được, không thể hiểu như vậy!
“Khi nãy anh Vĩ Thành gọi anh vào nói chuyện là vì chuyện gì?” - Khả Hân tự mình chuyển chủ đề.
“Chuyện hôn nhân của tôi.” - Lâm Vĩ Phong không có nói dối, thật sự chuyện hôn nhân của anh.
Khả Hân nghe thế thì “À” lên một tiếng, cô nghĩ là Lâm Vĩ Thành sắp xếp cho Lâm Vĩ Phong đi xem mắt. Cô miễn cưỡng nói tiếp:
“Ngày mai vừa hay là thứ bảy, anh chắc có thời gian đi xem mắt.”
“Cô muốn tìm đối tượng cho tôi?” - Lâm Vĩ Phong nhướn mày cảm thấy thú vị - “Hay người đó chính là bản thân cô?”
Khả Hân trừng mắt nhìn anh, cực kỳ không vui nói:
“Tôi không có vô liêm sỉ như anh, anh cũng nên tìm đối tượng đi, đừng suốt ngày dây dưa với tôi. Tôi bị anh làm phiền sắp mệt chết rồi.”
“Cô nhẫn tâm đẩy tôi vào vòng tay người phụ nữ khác sao?” - Giọng nói của anh không còn bỡn cợt nữa, có chút nghiêm túc.
“…” - Khả Hân im lặng vài giây, nỡ mà cũng không nỡ - “Tất nhiên rồi, tôi cũng đang mong có thêm một người em dâu cùng trò chuyện làm bạn đây.”
Lâm Vĩ Phong vừa định nói gì thì điện thoại lại reo lên, là của Lê Thời gọi đến, không cần nghe cũng biết lại là chuyện liên quan tới Lý Tuyết Dung.