Lâm Vĩ Phong bị cắn đến tê lưỡi nhưng cũng không tức giận, anh chỉ đơn giản nghĩ là Khả Hân đang giở ra mấy trò mèo mà thôi. Khả Hân đong đưa hai tay của anh, đôi mắt còn ứa nước đầy tội nghiệp.
“Vĩ Phong, cầu xin anh đó, tôi muốn gặp anh Vĩ Thành, anh để tôi gặp anh ấy đi. Tôi thật sự có chuyện muốn nói với anh ấy. Cho tôi gặp anh ấy một lần này thôi…”
Khả Hân rõ ràng là đang dùng dáng vẻ đáng thương để dụ dỗ Lâm Vĩ Phong mềm lòng. Cô biết anh bình thường lạnh lùng nhưng sẽ không nỡ nhìn cô cứ rơi nước mắt không ngừng.
Lâm Vĩ Phong vươn tay cọ cọ má cô, một tay thì đưa lên môi lau đi vết máu do cô mới tạo nên:
“Khi nãy còn hung hăng cắn người bây giờ lại nắm tay tôi thút thít, không ngờ cô cũng giỏi mấy chiêu trò quyến rũ này?”
Khả Hân cũng không phản ứng lại, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì nhịn anh thêm chút nữa cũng không sao. Lâm Vĩ Phong thấy Khả Hân vẫn nắm lấy cánh tay mình không buông, hiếm khi ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
“Tắm rửa sạch sẽ đợi ở đây đi.”
Lâm Vĩ Phong nói xong thì đứng dậy bước ra khỏi phòng, Khả Hân mím môi, nghe giọng điệu của anh thì hẳn Lâm Vĩ Phong sẽ đưa Lâm Vĩ Thành giả đến gặp cô. Khả Hân mang theo suy nghĩ đó thấp thỏm cả một buổi, luận văn tốt nghiệp mở lên cũng không viết nổi hai dòng.
Trước khi hoàn thành luận văn Khả Hân còn phải lo đến chuyện thực tập. Mặc dù Kim Chi luôn nói cô đã là phu nhân danh giá của nhà họ Lâm cần gì phải đi làm nữa nhưng Khả Hân không suy nghĩ đơn giản như vậy được.
Khả Hân còn không biết sau đêm nay vạch trần chuyện Lâm Vĩ Phong giả dạng Lâm Vĩ Thành, cô còn là phu nhân của cái nhà này không. Khả Hân không luyến tiếc danh vị này nhưng cô uất ức, vì cái gì lại trêu đùa cô đến mức đó?
Trong lòng Khả Hân gần như đã nhìn thấu hết mọi chuyện nhưng khi sắp đối diện với nó cô không tránh khỏi bất an. Nghĩ rằng bị lừa gạt và xác nhận rằng mình thật sự bị lừa gạt là hai cảm giác rất khác biệt. So với chuyện làm luận văn và thực tập thì chuyện rời đi hay ở lại nhà Lâm càng khiến cô mệt lòng hơn.
Đang lúc Khả Hân vẫn miên man suy nghĩ thì phía cửa truyền đến tiếng xe lăn. Khả Hân khẩn trương hít sâu một hơi, ‘Lâm Vĩ Thành’ đến rồi. Khả Hân không biết một lát nữa mình phải ‘xử’ anh như thế nào, mắng chửi hay là lao vào đánh anh luôn?
Khả Hân cố bình tĩnh quay đầu lại nhìn thấy ‘Lâm Vĩ Thành’ ngồi ở xe lăn, mọi thứ giống y như trước, lớp da bị bỏng đã lành đầy các vết sẹo ghê sợ nhưng thân hình vẫn rất cường tráng. Chuyển động của xe lăn còn do tự ‘Lâm Vĩ Thành’ làm, lực cánh tay xem ra rất mạnh.
Khả Hân lúc này mới nhận ra sự ngu ngốc của bản thân, sơ hở nhiều đến vậy, nếu cô chịu để ý hơn thì đã không bị người ta xem như cừu non mà lừa gạt. Xem ra thì Lâm Vĩ Thành thật đúng là bệnh rất nghiêm trọng, dì Ba và quản gia thường xuyên than ngắn thở dài cũng là thật. Lâm Vĩ Phong bởi vì bệnh tình của anh trai mà trở nên lãnh đạm cũng là thật, chỉ có duy nhất người đang ở trước mặt cô là giả mà thôi.
“Khả Hân, em muốn gặp anh?” - ‘Lâm Vĩ Thành’ trên xe lăn mở miệng trước, thanh âm rất nặng nề, thật sự khác với giọng nói của Lâm Vĩ Phong.
“Phải, em có lời muốn nói với anh.” - Khả Hân đứng dậy đi lại gần bên xe lăn.
Khả Hân đi rất chậm vừa đi cô vừa chăm chú nhìn vào gương mặt của người trước mặt. Người ta nói ánh mắt chính là cửa sổ của tâm hồn, dù cho cả khuôn mặt có thể ngụy trang nhưng có lẽ ánh mắt thì không thể.
“Sao lại nhìn anh như thế? Dọa em sao?” - ‘Lâm Vĩ Thành’ nói rất nhẹ, có chút dịu dàng.
Nếu không phải Khả Hân đã khẳng định hơn bảy phần trước mặt mình là Lâm Vĩ Phong cô vẫn cảm thấy không chân thật, người này ôn hòa còn ít khi nổi giận.
“Em không sợ nữa đâu.” - Khả Hân lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh ‘Lâm Vĩ Thành’ - “Chỉ là em có chút nhớ anh.”
“Nhớ anh?” - ‘Lâm Vĩ Thành’ có chút không vui - “Anh đã thành bộ dạng này rồi có gì để em nhớ chứ?”
“Vĩ Thành…” - Khả Hân ngẩng đầu gọi.
“Ngoan, gọi là chồng.” - ‘Lâm Vĩ Thành’ sửa lại xưng hô của cô sau đó vươn tay xoa đầu Khả Hân, sau đó lại nghịch mấy sợi tóc của cô. Anh thích màu tóc dài đen tuyền của cô, cảm giác như một thác nước đang trôi qua tay.
Khả Hân nhìn bàn tay đang vuốt ve tóc mình lại càng thông suốt, lý do ‘Lâm Vĩ Thành’ luôn không cho cô gọi tên mà muốn được gọi là chồng chính vì người đang ở trước mặt cô không phải Lâm Vĩ Thành. Thói quen nghịch tóc cô như thế này chỉ có một người mà thôi, Lâm Vĩ Phong.
“Chồng à, Vĩ Phong ức hiếp em, anh phải mắng anh ta thay em.” - Khả Hân trong lòng nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn nũng nịu nói một câu.
Lâm Vĩ Phong dưới lớp da giả không nhịn được nở một nụ cười, đột nhiên hôm nay lại bắt được một con mèo ngoan thích làm nũng, đúng là vô cùng tình thú. Nụ cười này của anh lại khiến cho Khả Hân cảm thấy anh đang cười nhạo cô ngu ngốc.
Đúng vậy, vô cùng ngu ngốc, ngu không còn từ nào tả nổi!
Khả Hân trong đầu đang tự mắng mình, so với trách người ta lừa mình thì nên trách sao bản thân lại để người ta lừa dễ như vậy.
“Được, mai anh sẽ mắng Vĩ Phong.” - ‘Lâm Vĩ Thanh nhéo nhẹ mũi cô hỏi - “Ủy khuất lắm sao?”
“Dạ.” - Khả Hân vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Chuyện này đâu đơn giản là ủy khuất nữa đâu, cô cảm thấy rất nhục nhã.
“Đến đây, để chồng ôm em.” - Lâm Vĩ Phong vươn tay kéo Khả Hân đứng dậy sau đó lại để cô ngồi ở trên đùi mình.
Khả Hân nhìn một loạt động tác của anh, càng khẳng định Lâm Vĩ Thành không có sức lực đó. Khả Hân cảm thấy có chút xấu hổ với tư thế hiện tại của hai người. Nhưng cô không thể quay đầu nữa, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Khả Hân chủ động câu tay lên cổ ‘Lâm Vĩ Thành’ rồi dâng lên đôi môi của mình. ‘Lâm Vĩ Thành’ thấy cô chủ động hôn môi mình thì có chút bất ngờ, tuy là cô hôn không được dịu dàng cho lắm, dường như có chút gấp gáp muốn anh hé miệng ra. Nhưng ‘Lâm Vĩ Thành’ cũng không thấy điểm gì bất thường, chỉ cho rằng cô làm nhiều thành nghiện.
Lâm Vĩ Phong cố tình không phối hợp, không hé miệng ra, Khả Hân càng lúc càng hôn cuồng nhiệt hơn, cả người anh bị kích thích, lớp da thật dưới bộ da giả giống như đang bốc cháy.
Khả Hân dây dưa ở môi của anh lâu như vậy chính là muốn kiểm tra vết thương ở trên lưỡi Lâm Vĩ Phong mà mình để lại cách đây nửa giờ. Nếu thật sự là Lâm Vĩ Phong thì vết thương sẽ còn ở đó, chưa thể lành được. Lâm Vĩ Phong lại cứ muốn cùng cô chơi trò tình thú, nhất quyết không cho cô đưa lưỡi vào thăm dò.
Khả Hân hôn một lúc liền cảm nhận được mùi thuốc lá nhàn nhạt, mùi thuốc lá này chỉ có ở trên người Lâm Vĩ Phong mà thôi. Những lần trước có chuẩn bị chu đáo mới đến lừa cô, lần này gấp gáp nên trên người vẫn còn mùi thuốc lá.
Lâm Vĩ Thành bị bỏng thành ra như vậy còn hút thuốc nổi sao? Quản gia Thuận và cả bác sĩ Kiên còn lâu mới để thứ đó ở gần Lâm Vĩ Thành. Khả Hân không còn nghi vấn gì nữa, cô phải mau chóng vạch trần cái tên giả mạo này.
Khả Hân hôn mút hồi lâu cũng không được nên giả vờ muốn buông ra, quả nhiên Lâm Vĩ Phong thấy cô rời đi liền vươn tay ghì chặt eo cô. Miệng cũng hé ra đón lấy đôi môi của cô.
Khả Hân ngay lập tức bắt lấy thời cơ, cô cảm nhận được mùi máu nhàn nhạt ở trên lưỡi của Lâm Vĩ Phong, chuyện này không thể chối cãi được nữa. Lưỡi của anh thật sự có vết thương do Khả Hân để lại khi nãy.
Khả Hân tức giận cắn mạnh vào lưỡi anh một lần nữa, lần này Lâm Vĩ Phong thật sự bị đau, anh lập tức cau mày, trong một khoản thời gian ngắn lưỡi bị thương đến hai lần, thật sự có chút khó chịu.
Khả Hân sớm đã có chuẩn bị trong lòng, dù cho người này có thật sự là Lâm Vĩ Phong giả dạng cô không khỏi bị đả kích. Thực tế cuộc sống này quá tàn nhẫn rồi.
Khả Hân đẩy mạnh anh ra, trên môi cô và anh vẫn còn vương nước bọt ướt át hòa cùng máu. Khả Hân đứng cách xa anh một đoạn, cười đến thê lương:
“Lâm Vĩ Phong, tại sao lại lừa tôi?”