Lâm Vĩ Phong nhìn đôi mắt đầy oán hận của người phụ nữ đang chất vấn, cuối cùng anh cũng hiểu Khả Hân đang làm gì. Đột nhiên cô chủ động thân mật với anh, nhất quyết đòi gặp Lâm Vĩ Thành. Tất cả là có chuẩn bị từ trước.
Lâm Vĩ Phong cảm thấy không vui, vì sao cô gái này đột nhiên thông minh lên? Không chỉ thông minh còn phát hiện ra anh giả dạng anh trai mình, từng bước lập kế khiến anh mắc bẫy. Khả Hân mà anh tưởng chừng luôn nắm trong lòng bàn tay lại khiến anh có lúc thấy không sao nắm bắt được.
Lâm Vĩ Phong từ từ cởi lớp da giả ra, máy biến âm cũng bị bung ra, giọng nói khôi phục lại bình thường.
“Lúc nào thì phát hiện ra? Ở lưỡi của tôi cắn một cái là vì muốn đánh dấu? Học từ ai hả?”
Khả Hân nghe rõ ràng đúng là giọng nói của Lâm Vĩ Phong, máy biến âm rơi xuống sàn cũng từng lớp da giả bị anh tháo ra, tất cả những thứ đang hiện ra trước mắt Khả Hân so với phim điện ảnh còn chân thật hơn.
Lâm Vĩ Phong lành lặn không một vết bỏng cứ vậy xuất hiện ngay trước mặt cô, so với tức giận thì cô sợ hãi nhiều hơn. Khả Hân sợ hãi thực tại tàn nhẫn, sợ hãi những người của ngôi biệt thự này.
“Lâm Vĩ Phong anh là tên khốn!”
Khả Hân không đợi anh trả lời đã rống to lên mắng:
“Tại sao anh làm vậy với tôi? Tại sao? Anh xem tôi là cái gì? Trò hề cho mấy người tiêu khiển sao?”
Lâm Vĩ Phong ngẩn ra, anh không ngờ Khả Hân sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy. Nhưng anh vẫn không thấy mình đã làm sai, cũng không có ý định nhận sai, chỉ đơn giản đáp:
“Khả Hân, cô bình tĩnh lại, nếu cô muốn nghe tôi giải thích thì cô bình tĩnh rồi ngồi xuống đi.”
Khả Hân vẫn đứng đó nhìn anh, nước mắt chảy xuống từng dòng, anh vươn tay muốn lau đi những giọt nước mắt ấy nhưng bị cô gạt ra.
“Lâm Vĩ Phong, tôi không bình tĩnh được, cũng không muốn nghe anh giải thích. Có lẽ ngay từ đầu trong mắt anh, tôi chẳng qua là một cô gái ham giàu ham hư vinh, từ tâm hồn cho đến thân thể đều dơ bẩn.”
Khả Hân hít sâu một hơi, nghiến chặt răng, ngăn đi sự uất nghẹn nơi cổ họng:
“Lâm Vĩ Phong, anh có thể khinh thường tôi, anh khinh thường tôi cũng được. Nhưng vì sao lại lừa gạt tôi, đem chuyện này ra trêu đùa tôi? Tôi là một người sống sờ sờ, là một người có da có thịt.”
Khả Hân vừa nói vừa liên tục đấm mạnh vào lồng ngực mình:
“Tôi cũng biết tổn thương, cũng… cũng biết đau lòng.”
“Đặng Khả Hân, cô làm cái gì vậy hả?” - Lâm Vĩ Phong muốn ngăn lại hành động của cô nhưng cô vẫn lạnh nhạt gạt tay anh lùi lại - “Có cần phải kích động thế không?”
Có lẽ đến tận bây giờ Lâm Vĩ Phong mới ý thức được những chuyện mà mình đã làm với Khả Hân có bao nhiêu tổn thương, có bao nhiêu sai trái. Khả Hân bị đạo đức giày vò, lương tâm mang đầy áy náy nhưng cô vẫn không phủ nhận, cô thật sự có cảm tình với anh. Nhưng người đàn ông này, người đàn ông mà cô đã gạt bỏ tất cả để yêu này lại nhẫn tâm đối xử với cô như vậy.
“Anh nói tôi có cần kích động thế không? Phải rồi, sao tôi lại kích động nhỉ… haha…” - Khả Hân cười đến chua chát, cười đến cả người run lên - “Lâm Vĩ Phong, trong mắt của anh tôi chẳng qua là con chó con mèo đúng không? Con mèo con chó thì cần gì kích động, cần gì có cảm xúc.. ha ha…”
“Lâm Vĩ Phong, tôi hận anh.”
Lúc Khả Hân nói câu này, vô bình thản, nước mắt cũng không chảy nữa, giống như giới hạn cuối cùng trong lòng cũng vỡ rồi. Cô xoay người chạy ra khỏi phòng để mặc cho Lâm Vĩ Phong vẫn chưa thể nói thêm câu nào.
“Phu nhân, phu nhân, sao cô lại khóc? Có chuyện gì vậy?” - Dì Ba vội vàng chạy theo ngăn cô lại.
Trong đầu Khả Hân bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất là rời khỏi nơi này, rời khỏi người nhà họ Lâm càng xa càng tốt. Dì Ba nắm lấy tay cô, cô cũng dứt khoát gạt ra.
“Phu nhân, phu nhân muốn đi đâu, bên ngoài trời tối…A… ” - Dì Ba bị Khả Hân đẩy một cái không cẩn thận ngã xuống nhưng bà vội vàng bò dậy đuổi theo cô.
Khả Hân thấy dì Ba ngã bước chân cũng chậm lại nhưng cô vẫn không thay đổi quyết định:
“Tránh ra hết đi! Hôm nay tôi phải rời khỏi đây!”
Đời này kiếp này, cô không muốn quay lại nơi đau thương này nữa.
“Phu nhân, cô muốn làm gì vậy?” - Quản gia Thuận nghe thấy tiếng tranh cãi nên chạy ra phòng khách xem liền thấy dì Ba và Khả Hân đang giằng co với nhau.
“Mấy người đều hợp mưu với Lâm Vĩ Phong lừa gạt tôi có phải không? Nhìn tôi giống như con ngốc bị xoay vòng vòng vui lắm nhỉ?” - Khả Hân chất vấn dì Ba và quản gia, lời nói của cô so với tức giận thì lại có nhiều sự thống khổ hơn - “Tôi không muốn nhìn thấy mấy người nữa!”
Quản gia và dì Ba nhìn nhau, không cần hỏi cũng biết là chuyện đã bị lộ, bọn họ sớm biết sẽ có ngày này, chỉ là không ngờ Khả Hân lại phản ứng kích liệt như giờ
“Phu nhân, có chuyện gì thì từ từ nói, giờ này cô không nên ra đường đâu.”
Khả Hân không có trả lời quản gia Thuận mà lao thẳng ra cửa, bảo vệ không biết chuyện gì nên không kịp ngăn cô lại.
“Phu nhân, phu nhân… nghe tôi nói!” - Quản gia vội vàng chạy đuổi theo Khả Hân.
Cả người Khả Hân lảo đảo, cô chỉ biết lao như điên về phía trước, trong đầu còn chưa nghĩ kỹ bản thân sẽ về đâu. Hiện tại cô chỉ không muốn nhìn thấy những con người này, lòng cô đau sắp không thở được rồi.
Quản gia rất nhanh đã đuổi kịp Khả Hân, nhưng ngay lúc anh ta định lên tiếng gọi thì một chiếc xe máy lao nhanh đến phía trước Khả Hân.
“Khả Hân, lên xe!” - Người lái xe hét lên một tiếng, Khả Hân vội vàng lên xe, hai người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của quản gia Thuận.
Quản gia dù sao cũng chỉ có hai cái chân không có cách nào đuổi kịp xe máy, anh ta ngẫm lại người lái xe đến, hẳn là người quen của Khả Hân. Hơn nữa anh ta thất có chút quen mắt, giống như từng gặp ở đâu rồi.
Phan Khánh Nguyên!
Quản gia Thuận cuối cùng cũng nhớ ra, đàn anh của Khả Hân từng đến đây tìm cô còn bị Lâm Vĩ Phong đánh cho một trận. Anh ta cảm thấy yên tâm hơn một chút, dù sao cũng là đi cùng người quen, hơn nữa Phan Khánh Nguyên kia dường như đối với Khả Hân rất chân thành, sẽ không làm hại cô.
Quản gia Thuận quay đầu chạy về biệt thự, bây giờ đi thông báo cho nhị thiếu gia tình hình quan trọng hơn. Dì Ba biết mình không có sức đuổi theo cô nên vội chạy lên lầu tìm Lâm Vĩ Phong.
Trong phòng, Lâm Vĩ Phong đã tháo bỏ hoàn toàn bộ da giả đó nhưng anh vẫn ngồi yên lặng trên xe lăn, giống như đang suy tư gì đó. Giống như chuyện Khả Hân bỏ đi không khiến anh còn thấy nôn nóng hay gấp gáp gì.
“Nhị thiếu gia, phu nhân bỏ đi rồi, khi nãy cô ấy khóc rất nhiều, còn rất hoảng loạn nữa.” - Dì Ba gấp gáp nói với anh.
Thật ra không cần dì Ba nói, lúc nãy Khả Hân nói câu ‘tôi không muốn nhìn thấy mấy người nữa’ anh ở trên đây nghe rất rõ ràng. Không ngờ cô gái này cũng có một mặt kiên cường ác liệt như vậy.
“Nhị thiếu gia, cậu đuổi theo phu nhân đi, dù sao chúng ta cũng là người có lỗi, chúng ta nên là người xin lỗi.” - Dì Ba sốt ruột nói.
“Đuổi theo làm gì?” - Lâm Vĩ Phong cười nhạt.
“Nhị thiếu gia, không lẽ cậu không định tìm phu nhân về?” - Dì Ba bị câu nói kia của anh dọa sợ.
“Chân là ở trên người cô ấy, cô ấy muốn chạy, tôi làm gì được? Không lẽ bà muốn tôi tìm cô ấy về sau đó lại khóa cô ấy ở trên tầng ba?” - Lời nói của anh vô cùng lạnh lẽo nhưng xen lẫn trong đó một chút bất lực.
Dì Ba nghe xong cũng không biết phải nói thêm lời nào, trong suy nghĩ của Lâm Vĩ Phong nếu anh bắt cô trở về cũng chỉ có thể khóa cô ở căn phòng trên lầu mới giữ được cô. Nhưng Lâm Vĩ Phong không muốn làm vậy, anh không muốn đối diện với ánh mắt chán ghét của Khả Hân.
Anh đã từng nhìn thấy rất nhiều ánh mắt oán hận, duy chỉ có ánh mắt đó khiến anh thấy không sao chịu đựng được.