Lâm Vĩ Phong biết anh trai của mình có lòng tự trọng cao cỡ nào, Lâm Vĩ Thành hẳn đang nghĩ một người đến cả chuyện đi vệ sinh cũng phải làm phiền người khác, còn khiến cho người ta chán ghét thì còn sống trên đời này làm gì.
“Đừng để anh ấy thấy mặt anh nữa.” - Lâm Vĩ Phong gằn giọng nói với bác sĩ Duy Thanh.
Quản gia Thuận thở dài một tiếng vỗ vỗ vai Duy Thanh, mọi người còn sợ là Lâm Vĩ Phong sẽ tức giận đến đánh Duy Thanh sống dở chết dở, chỉ nói một câu như vậy chính là khoan hồng vô cùng lớn.
“Anh… em ở đây, anh có nghe em nói không?” - Lâm Vĩ Phong đi vội vào phòng y tế, nắm chặt lấy tay anh trai.
“Xin lỗi nhị thiếu gia, là tôi sơ suất.” - Bác sĩ Kiên cũng tức tốc từ nhà chạy đến biệt thự xem tình hình, bác sĩ Duy Thanh là ông tiến cử, ông dẫn dắt, ông cũng có trách nhiệm.
Lâm Vĩ Phong không lên tiếng, anh nâng Lâm Vĩ Thành dậy để anh trai dựa vào mình. Quản gia Thuận đã thay cho Lâm Vĩ Thành một bộ quần áo sạch sẽ thoáng mát.
“Quản gia Thuận, tính cho bác sĩ Duy Thanh một năm tiền lương.” - Lâm Vĩ Phong không mặn không nhạt ra lệnh.
Không để anh trai thấy mặt Duy Thanh nữa không phải là nói đùa. Anh sẽ không giữ lại người đã khiến anh trai mình thấy tổn thương.
“Được, tôi lập tức đi ngay.” - Quản gia Thuận cẩn thận đáp lại.
Bác sĩ Duy Thanh vẫn luôn đứng đợi ngoài cửa, anh ta biết nhị thiếu gia sẽ không chỉ nói mình một câu rồi thôi. Bác sĩ Duy Thanh thật ra là một người có tài có tâm có chẳng qua là còn thiếu kinh nghiệm.
Nếu đêm đó là bác sĩ Kiên thì khi bị nước tiểu văng trúng người chắc chắn sẽ không bày ra dáng vẻ hốt hoảng nào. Bình tĩnh giúp Lâm Vĩ Thành đặt ống dẫn nước tiểu xong, rồi mới đi ra khỏi phòng bảo với quản gia Thuận vào chăm sóc, sau đó mới đi xử lý nước ở trên mặt. Bác sĩ giỏi không chỉ giỏi y thuật còn phải là một người am hiểu tâm lý.
Lâm Vĩ Thành tỉnh lại đã là sáng hôm sau, anh nhìn chăm chú người đang ôm mình. Đó chính là đứa em trai mà anh yêu thương nhất, cũng là người em trai vì anh có thể làm bất kỳ chuyện gì. Lâm Vĩ Thành thật sự hận bản thân vô dụng, không chỉ là phế vật còn khiến cho em trai mỗi ngày vì mình mà buồn bực, bị hận thù che mắt.
Tối qua chuyện Khả Hân gây ra động tĩnh lớn như vậy, Lâm Vĩ Thành đều nghe thấy hết. Anh càng cảm thấy bản thân thất bại, đáng lẽ không nên gán ghép một cách miễn cưỡng Khả Hân cho Vĩ Phong, bây giờ thì hay rồi, khiến cho một cô gái vô tội chịu tổn thương.
“Vĩ Phong… Vĩ Phong, dậy đi em.” - Lâm Vĩ Thành đẩy nhẹ trán em trai.
“Anh tỉnh rồi?” - Lâm Vĩ Phong thấy anh trai không sao thì mừng rỡ vô cùng - “Từ nay trở đi chỉ có em chăm sóc cho anh thôi, anh thấy vậy có được không?”
“Đừng chỉ lo cho anh, đi tìm Khả Hân về đi.” - Lâm Vĩ Thành thấy hai mắt em trai đều là tơ máu thì vô cùng đau lòng, có lẽ Lâm Vĩ Phong vừa mới chợp mắt cách đây không lâu.
“Mặc kệ đi, đi chán rồi cũng sẽ về.” - Lâm Vĩ Phong không mặn không nhạt nói.
“Vậy cũng tốt, đi rồi thì cứ đi. Nếu em đã không thích em ấy, chúng ta buông tha em ấy, trả tự do cho Khả Hân.”
Lâm Vĩ Phong cứ tưởng anh trai sẽ nhất quyết muốn anh đi tìm cô về không ngờ Lâm Vĩ Thành lại có suy nghĩ để Khả Hân rời khỏi nhà họ Lâm.
“Cô ấy đã là người của em, dù em có vứt bỏ cũng không đến lượt người khác động đến.”
Lâm Vĩ Phong thể hiện thái độ như vậy thật sự khiến Lâm Vĩ Thành không biết nên nói tiếp thế nào. Anh không muốn Khả Hân ở lại bên em trai mình chịu khổ nữa nhưng cũng không nỡ nhìn em trai cô đơn một mình.
Im lặng một lúc sao, Lâm Vĩ Thành lại mở miệng:
“Vĩ Phong, nhà hàng Bắc Hải có món cá hấp anh thích nhất, anh vẫn luôn muốn ăn, em đi mua có được không?”
Lâm Vĩ Phong biết rõ hiện tại Lâm Vĩ Thành không thể ăn món đó, nhưng vẫn gật đầu, có lẽ một chút chuyện này sẽ làm anh trai thấy thoải mái hơn.
“Vậy em đi gọi điện cho Tiến Trung, nói cậu ta ghé Bắc Hải mua một phần.”
“Tiến Trung lái xe chậm chạp đâu phải em không biết, em đi đi. Anh muốn thấy món đó rồi mới ăn cháo. Em không mang về sớm, dì Ba mang cháo lên đây, thấy em cho anh ăn món ngoài là lại ngăn cản.”
Lâm Vĩ Phong thấy Lâm Vĩ Thành hôm nay thật sự khởi sắc, giống như người ta nói ‘hồi quang phản chiếu’. Lâm Vĩ Phong thật sự không muốn đi, anh muốn cùng anh trai trò chuyện nhiều hơn.
“Được rồi, em sẽ đích thân đi mua cho anh, sau đó trở về hầu hạ anh dùng ngự thiện.” - Lâm Vĩ Phong trêu đùa một câu.
“Nhớ đừng nói với dì Ba và quản gia là anh đòi ăn đó.” - Lâm Vĩ Thành cũng cười theo.
Lâm Vĩ Phong không hề biết ngay lúc anh xoay người rời đi, Lâm Vĩ Thành giống như rơi vào vực sâu không đáy.
“Em trai, em nhất định phải sống tốt, anh không thể trở thành gánh nặng trong cuộc sống của em mãi được…”
Lâm Vĩ Phong rời khỏi phòng điều trị, quản gia ngay lập tức bước vào, thời gian không quá một phút, vậy mà trong một phút này lại để cho Lâm Vĩ Thành thực hiện được ý đồ của mình.
Mấy hôm trước, anh đã nhân lúc bác sĩ Duy Thanh không chú ý giấu đi một đầu kim tiêm. Ba bốn ngày nay, ngày nào anh cũng thử tập luyện làm sao dùng thứ này cắt đứt mạch máu ở tay. Người bình thường có lẽ làm rất dễ, nhưng Lâm Vĩ Phong thật sự phải dùng toàn bộ sức lực của mình.
Máu tươi tràn ra, Lâm Vĩ Thành có cảm giác mình sắp được giải thoát rồi, hóa ra trước khi chết người ta sẽ thấy dễ chịu đến vậy.
Quản gia Thuận đi vào không hề phát hiện gì bất thường, Lâm Vĩ Thành giấu cánh tay đang rỉ máu dưới chăn, tay còn lại ôm chặt bức ảnh của Lý Tuyết Dung. Máu cứ rỉ ra không ngừng, đau đớn cũng rõ ràng hơn, quản gia Thuận đi đến gần hỏi han anh:
“Đại thiếu gia, cậu đã đói bụng chưa, dì Ba đã nấu cháo xong rồi.”
Quản gia Thuận vươn tay chạm vào người anh, chủ yếu là muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể và xem quần áo của anh có khô thoáng dễ chịu hay không.
“Tôi… tôi không đói bụng, tôi đang chờ Vĩ Phong, mấy… mấy năm qua cực cho anh rồi.” - Lâm Vĩ Thành gắng gượng nói mấy tiếng.
“Đại thiếu gia, đừng nói mấy lời vậy, có gì vất vả đâu.”
“Đúng rồi… nếu mà Khả Hân thật sự muốn đi, anh… khụ khụ… anh giúp Khả Hân làm thủ tục ly hôn với Vĩ Phong đi.” - Lâm Vĩ Thành cảm thấy hai mắt bắt đầu mờ dần, cả người không còn cảm giác.
“Đại thiếu gia, cậu cứ yên tâm tịnh dưỡng đi, chuyện của nhị thiếu gia và phu nhân, bọn họ sẽ tự giải quyết được.”
“Anh… khụ… anh giúp tôi đem 5% cổ phần của tập đoàn Lâm gia chuyển cho Khả Hân, coi như là bồi thường, biệt thự ở ngoại ô cũng cho em ấy. Nếu mà em ấy mang thai, đồng ý sinh con nối dõi cho nhà chúng ta thì đem hết bất động sản đứng tên tôi chuyển cho em ấy.” - Lâm Vĩ Thành đang dùng chút sức lực cuối cùng để lại di ngôn của mình.
“Thiếu gia, đừng nói mấy lời này, mọi chuyện đâu còn có đó.” - Quản gia cũng bắt đầu nhận ra chỗ bất thường.
“Ngay từ đầu là tôi không đúng, khiến cho Khả Hân bị liên lụy, anh không… không được để Vĩ Phong đem Khả Hân về đây nhốt lại lần nữa. Chúng ta đã có lỗi với em ấy đủ nhiều rồi... khụ khụ…” - Lâm Vĩ Phong liên tục thở dốc, không còn nói thêm được lời nào nữa.
“Cậu nằm nghỉ đi, tôi ra ngoài gọi bác sĩ Kiên.” - Quản gia Thuận có dự cảm không lành, vội vàng ra ngoài gọi bác sĩ vào xem tình hình của Lâm Vĩ Thành.
Bác sĩ Kiên đi vào, ông nhìn thấy Lâm Vĩ Thành nhắm mắt rất bình yên nhưng sắc mặt lại tái nhợt hơn bình thường đến mấy lần. Ông vội đi đến kiểm tra hơi thở của anh, ngay lập tức nhận ra điểm bất ổn mà xốc chăn lên.
“Có chuyện rồi!”
“Không! Trời ơi! Đại thiếu gia!” - Quản gia Thuận la hét thất thanh, mọi người đều hoảng loạn.
Lâm Vĩ Phong lái xe rất nhanh, chưa đầy 30 phút đã mua được phần cá yêu thích ở nhà hàng Bắc Hải, anh thấy nhà hàng hôm nay có món bánh táo rất ngon nên cũng mua thêm một phần. Lúc trở về anh có thuận đường đi ngang ký túc xá của Khả Hân, anh biết cô chắc chắn đã chạy đến đây rồi.
Lâm Vĩ Phong dừng xe, cầm theo hai hộp thức ăn bước xuống, anh đứng đó suy nghĩ một lúc. Nếu Khả Hân thật sự ở trong đó, anh có nên vào bắt người về không?
Chuông điện điện thoại lại vang lên, người gọi là bác sĩ Kiên, tiếng của bác sĩ Kiên chưa truyền đến đã nghe rõ tiếng xe cấp cứu:
“Vĩ Phong, tôi đang cùng anh trai cậu ở trên xe cấp cứu, cậu mau chóng đến bệnh viện thành phố đi, chú ý an toàn.”
Lâm Vĩ Phong chỉ nghe được đúng một câu thì bác sĩ Kiên đã cúp máy, hộp cơm và bánh trên tay Lâm Vĩ Phong rơi xuống đất. Lúc này anh mới hiểu, anh trai muốn anh ra ngoài là có ý đồ.
Anh ấy muốn tự sát.