Lý Tuyết Dung nhìn thái độ của Lâm Vĩ Phong chỉ muốn xông vào trong căn phòng kia đánh cho Khả Hân một trận nhưng lại không thể thoát khỏi dây xích và gông cùm của Lâm Vĩ Phong. Anh cũng lười quan tâm đến thái độ của cô ta vươn tay nhận lấy một ống thuốc màu vàng nhạt từ tay Lê Thời.
Lý Tuyết Dung vội lùi về phía sau, dù cô ta không biết ống thuốc đó là gì nhưng chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì.
“Lâm Vĩ Phong, thân thể của anh trai anh vừa mới tốt lên anh đã muốn qua cầu rút ván sao? Anh không sợ anh ta không thấy tôi sẽ chất vấn anh à?”
“Không cần cô nghĩ nhiều vậy đâu.” - Lâm Vĩ Phong vừa nói vừa dùng tay bóp chặt hàm của Lý Tuyết Dung ép cô ta hé miệng.
Dù cho Lý Tuyết Dung có cố sức vùng vẫy cũng vô dụng, chất lỏng rất nhanh chảy xuống cuống họng. Chưa đầy năm phút sau thân thể cô ta xụi lơ từ từ ngã xuống sofa. Lê Thời nhanh chóng đếm đỡ cô ta dậy, chuẩn bị đem cô ta đi nơi khác.
“Anh Phong, cô ta nói cũng không sai, thời gian ngắn thì giấu được để lâu anh Vĩ Thành chắc chắn nghi ngờ.” - Lê Thời nói ra băn khoăn của chính mình.
Lâm Vĩ Phong trầm tư, Lâm Vĩ Thành là người anh không muốn lừa gạt nhất trên đời này nhưng lần này không còn cách khác, anh buộc phải lừa gạt anh trai mình một hồi. Lý Tuyết Dung chính là quả bom hẹn giờ không biết khi nào phát nổ, anh không dám đặt cược để cô ta ở bên anh trai.
“Tôi có biện pháp của mình, cậu chỉ cần canh chừng cô ta thật kỹ là được.”
Lâm Vĩ Phong thúc giục Lê Thời mang cô ta rời đi.
“Nếu sau này cô ta còn ầm ĩ với cậu thì tôi sẽ bảo Hùng Dũng thế cậu mấy ngày.”
“Không cần, em lo được mà.” - Lê Thời vội lắc đầu, Hùng Dũng là người trước nay nổi tiếng ra tay tàn nhẫn, để Lý Tuyết Dung cho Hùng Dũng canh chừng không quá ba ngày thì cô ta tan xương nát thịt.
“Xem ra cậu quan tâm cô ta lắm…” - Lâm Vĩ Phong lạnh giọng.
“Không không không, em không dám. Vợ của anh em, em sẽ không có ý nghĩ bậy bạ.” - Lê Thời bày ra bộ dạng thề chết cũng không muốn dính líu gì đến Lý Tuyết Dung.
“Vợ? Cô ta không xứng.” - Anh cười nhạt - “Mau đưa cô đi khỏi nơi đây, nhớ kỹ, không được để cô ta tự gây thương tích cho mình, đặc biệt là khuôn mặt.”
Lâm Vĩ Phong dặn dò như vậy cũng chẳng phải vì thương tiếc gì cô ta, chẳng qua anh sợ sau này anh trai gặp lại Lý Tuyết Dung phát hiện cô ta bị thương sẽ nghi ngờ.
Lê Thời bế cô ta ra khỏi cửa dì Ba mới đi đến trước mặt Lâm Vĩ Phong than thở một tiếng:
“Bây giờ đưa cô Tuyết Dung đó đi rồi lỡ đại thiếu gia lại gọi về tìm, thì phải trả lời cậu ấy thế nào?”
“Nếu là đêm nay gọi thì cứ nói đã ngủ, chuyện ngày mai tính sau.”
Lâm Vĩ Phong nói xong thì xoay người đi vào căn phòng khi nãy Khả Hân bị anh mắng quay trở vào. Khi nãy Lâm Vĩ Phong cũng không thật sự muốn mắng cô, người khác cần gõ cửa nhưng Lâm Vĩ Phong cứ vậy đẩy cửa đi vào.
Khả Hân đang ngồi trên ghế, an tĩnh đẹp đẽ, giống như người không có muộn phiền gì, không giống với kẻ luôn bị thù hận quay quanh như anh. Khả Hân ngẩng đầu, liếc nhìn người đàn ông khi nãy còn đằng đằng sát khí quát vào mặt cô, không biết bây giờ lại vào đây làm gì.
Khả Hân vẫn luôn hy vọng, Lâm Vĩ Phong có thể giống như ánh nắng mặt trời, tỏa sáng rực rỡ, không phải như hiện tại, cả thể xác và tinh thần đều bị hận thù giày xéo.
“Giận rồi sao?” - Giọng nói của anh mang theo một chút mệt mỏi mà chỉ duy nhất khi nói chuyện với Khả Hân mới có, giống như anh luôn vô thức cho phép mình được thả lỏng trước cô.
“Không có.” - Khả Hân nhẹ giọng đáp.
Khả Hân biết rõ lúc này không phải thời điểm thích hợp để bàn chuyện ly hôn nhưng Khả Hân vẫn chọn đem tệp giấy tờ mình đã chuẩn bị đưa đến trước mặt Lâm Vĩ Phong.
“Lâm Vĩ Phong, anh xem qua trước đi. Nếu anh thấy không vấn đề gì thì anh giúp tôi mang cho anh Vĩ Thành ký.”
Lâm Vĩ Phong nhìn phong bì giấy mà Khả Hân đưa cho mình thật lâu, tựa như đang cẩn thận suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra. Cuối cùng anh hé môi, nhàn nhạt hỏi một câu:
“Vì tôi đối với cô không tốt sao?”
Khả Hân đã nghĩ tới rất nhiều trường hợp về sự phản ứng của Lâm Vĩ Phong, cũng nghĩ tới anh sẽ nổi trận lôi đình chỉ duy nhất câu này là cô không nghĩ đến. Cô có ly hôn hay không sao lại liên quan đến Lâm Vĩ Phong có đối tốt với cô, đây là chuyện của riêng cô và Lâm Vĩ Thành. Khả Hân không muốn trả lời vấn đề này nên kể ra nguyên do khác:
“Bây giờ tôi ở nhà họ Lâm cũng không giúp được gì, tôi không thể chăm sóc anh Vĩ Thành khác nào một người vô dụng đâu. Hơn nữa Lý Tuyết Dung đã trở lại, nhà họ Lâm càng không cần tôi…”
“Tôi cần cô.” - Ba chữ này anh nói ra khiến cho người ta cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Tôi cần cô, Khả Hân không dám tin vào tai của mình, cô tưởng bản thân đã nghe nhầm rồi. Lâm Vĩ Phong nói anh cần cô, vì sao lại nói bằng giọng điệu tức giận như thế, anh giận vì cô đã xem nhẹ bản thân sao?
Lý trí của cô không thể ngăn được nhịp đập của con tim, những con sóng rung động cứ ồ ạt kéo đến. Lâm Vĩ Phong vươn tay giữ lấy gáy cô, một tay khác nâng mặt cô, cứ như vậy bắt đầu một nụ hôn cuồng nhiệt.
Hai người dường như rất lâu rồi không thân mật như thế này, lý trí của cô vỡ vụn, không thể phản kháng. Hai đôi môi quấn lấy nhau một tấc không rời, cô có cảm giác như mình đang bị ảo giác, bởi vì sự quấn quít này chính cô cũng đang chủ động nhận lấy.
Dì Ba trong lòng lo lắng hai người họ sẽ gây nhau một trận không ngờ lại tình ý nồng đượm thế này, bà nhìn lại bát phở ở trên tay mình, vốn là định mang vào cho Khả Hân. Mặc dù dì Ba rất sợ Khả Hân sẽ đói bụng hại bao tử nhưng tất nhiên bà sẽ không phá hoại chuyện tốt của họ.
Dì Ba giúp bọn họ đóng chặt cửa rồi mới bưng khay phở trở lại nhà bếp đột nhiên nhớ đến một chuyện.
“Nếu phu nhân đang mang thai thật thì… thì…”
Phụ nữ có thai ba tháng đầu chính là thời kỳ vô cùng nhạy cảm, mọi chuyện đều phải hết sức cẩn thận. Đặc biệt là những vận động mạnh như quan hệ vợ chồng, rất có thể làm động thai.
Ở bên trong căn phòng kia, sau khi hôn môi xong Lâm Vĩ Phong cũng không chịu buông cô ra, anh nhấc bổng cô lên đặt cô ngồi trên bàn, hai chân câu lấy eo anh. Lâm Vĩ Phong gạt hết đồ ở trên bàn xuống bao gồm cả tệp giấy tờ ly hôn. Lâm Vĩ Phong dùng tay vuốt ve theo đường cong cơ thể của anh, giống như họa sĩ đang phác họa lại tuyệt tác.
Khả Hân vô cùng xấu hổ với tư thế hiện tại của hai người, cô bị ép ngửa cổ ra sau, toàn bộ đường cong cơ thể đều phô bày ra trước mặt. Lâm Vĩ Phong cúi đầu hướng đến nơi non mềm mà gặm cắn. Mặc dù qua một lớp áo nhưng Khả Hân vẫn bị kích thích mãnh liệt, đóa hoa cũng bị anh dày vò đến sưng tấy.
“Không... dừng lại đi…” - Cô phát ra những âm thanh nỉ non kháng nghị yếu ớt.
“Ý cô là dừng bên này chuyển sang bên kia đúng không?” - Lâm Vĩ Phong lưu manh nhéo mạnh bên ngực mềm mại còn lại.
Khả Hân khóc không thành tiếng, hai mắt mơ màng, cô không biết cảm giác lúc này là gì nữa vừa đau vừa tê, hoàn toàn bị Lâm Vĩ Phong dẫn dắt. Lâm Vĩ Phong chơi đùa ở trên đủ rồi bắt đầu xuống dưới, anh đưa tay vào váy cô thành thục xâm nhập ngón tay vào nơi sâu nhất mà chơi đùa.
Khả Hân đột nhiên cau mày, vẻ mặt có chút đau đớn. Lâm Vĩ Phong dừng động tác, anh tin tưởng kỹ thuật của mình, anh biết không phải do anh làm cô đau mà vì chuyện khác.
“Chỗ nào không thoải mái?”
“Bụng… bụng đột nhiên nhói lên.” - Khả Hân mím môi nói, đem mặt vùi vào trong hõm vai anh không dám ngẩng đầu lên.
“Bụng? Hôm nay đã ăn gì rồi?” - Lâm Vĩ Phong vừa hỏi vừa bế cô khỏi bàn đặt lên giường.
“Không phải khó tiêu đâu, bụng dưới đột nhiên đau.” - Khả Hân chuyển từ hõm vai Lâm Vĩ Phong sang vùi đầu trong gối.
“Có cần khám bác sĩ không?” - Lâm Vĩ Phong một bên hỏi han cô một bên vươn tay lấy khăn giấy lau tay.
“Không… không cần.”
Lâm Vĩ Phong gật đầu, anh biết cô không nói dối, hôm nào có cơ hội anh sẽ để bác sĩ Kiên khám cho cô. Vốn dĩ Lâm Vĩ Phong không định cùng cô làm tới cùng, chẳng qua muốn thỏa mãn sự xa cách hơn nửa tháng nay mà thôi. Bây giờ cơ thể Khả Hân không tốt, anh cũng không ép cô. Lâm Vĩ Phong tắt đèn rồi lên giường, dang tay ra ôm cô vào lòng sau đó từ từ nhắm mắt lại.