Lúc Khả Hân tỉnh dậy, cô mơ màng nhìn ra cửa sổ, ở trên bầu trời đen mênh mông kia là vô vàn những ngôi sao lấp lánh. Khả Hân không biết cô đã thiếp đi từ khi nào, chỉ nhớ sau khi được Lâm Vĩ Phong ôm vào lòng thì gần như quên hết tất cả.
Khả Hân nhìn giấy ly hôn và sách của cô bị rơi ở dưới sàn nhớ lại bọn họ hôm qua ở trên bàn làm chuyện kích thích cả gương mặt chẳng khác nào quả cà chua chín. Khả Hân đột nhiên cảm thấy bản thân thật vô dùng, rõ ràng hôm nay cô đến đây chỉ có một mục đích duy nhất là giải quyết cho xong chuyện ly hôn.
Nhưng kết quả thì sao? Cô bị Lâm Vĩ Phong làm cho mụ mụ đầu óc, cùng anh hôn môi âu yếm ở trên chiếc bàn mà suốt mấy tháng qua cô dùng để học. Xong chuyện còn không vội vàng chạy khỏi đây mà còn ngủ ngon lành trong vòng tay của anh.
“Đặng Khả Hân à, mày thật sự khiến chính bản thân mày cũng thất vọng về mày đó!” - Cô vừa lẩm bẩm vừa tự đánh vỗ vỗ vào trán mình.
Lúc cô tỉnh dậy Lâm Vĩ Phong cũng đã thức, anh vươn tay đặt ở trán cô tránh cho cô tự đánh vào mình.
“Sao thế?” - Lâm Vĩ Phong vòng tay qua eo cô ôm chặt cô vào trong lồng ngực mình.
Khả Hân đừng trước những hành động này của anh chỉ biết khóc không ra nước mắt. Lâm Vĩ Phong làm như vậy chính là muốn bức ép cô mà, cô muốn phản kháng nhưng cũng luyến tiếc. Cô thừa nhận bản thân mình đã sa đọa, cô thừa nhận mình là một người không có tự trọng.
Lâm Vĩ Phong ngồi dậy cũng xốc Khả Hân dậy, đặt cô ngồi trên đùi mình để mặt hai người đối diện với nhau. Anh hướng ánh mắt xuống vùng bụng của Khả Hân đưa tay ấn ấn thử:
“Còn đau không?”
Khả Hân vội vàng ngăn hành động của anh lại:
“Lâm Vĩ Phong… không thể như vậy, không được đâu.”
Lâm Vĩ Phong nghe vậy liền bật cười, cô không hiểu, người đàn ông này hôm nay rất kỳ lạ. Bình thường cô nói những lời này chắc chắn anh ta sẽ phản ứng lại rất gay gắt đâu có cười vui vẻ như vậy.
“Cô nói là không thể không được chứ không phải không muốn.” - Lâm Vĩ Phong ghé sát vào tai cô dụ dỗ.
Khả Hân cắn chặt môi dùng sức đẩy anh ra:
“Tôi còn chưa ly hôn với Lâm Vĩ Thành đâu, tôi… tôi vẫn còn là chị dâu của anh.”
Lâm Vĩ Phong nghe Khả Hân nói như vậy lại càng đắc ý, hóa ra người cuối cùng chiến thắng với là anh. Khả Hân thật sự đã động lòng với anh, nếu không phải bị đạo đức luân lý trói buộc sẽ không nói lời từ chối.
“Vậy ly hôn rồi thì tôi làm gì cũng được à?”
Khả Hân cúi đầu không trả lời, dạng câu hỏi này chính là bẫy, cô trả lời chỗ nào cũng sẽ bị Lâm Vĩ Phong ức hiếp. Cô không hé môi thì Lâm Vĩ Phong cũng có cách khác cạy miệng cô. Lâm Vĩ Phong hôn cô, Khả Hân chưa kịp cắn chặt răng thì tuyến phòng thủ đã bị chiếc lưỡi linh hoạt của anh phá vỡ.
Nụ hôn của hai người dưới ánh trăng càng thêm ướt át, Lâm Vĩ Phong càng hôn tinh thần càng lên, vật ở giữa hai chân cũng ngẩng đầu dậy. Lâm Vĩ Phong đưa tay xuống váy Khả Hân, cô cảm giác được bàn tay xấu xa này lại sắp xâm nhập vào nơi tư mật của mình liền dùng sức đẩy anh ra.
Môi hai người rời nhau, ở giữa còn vương một sợi chỉ bạc, Lâm Vĩ Phong hiện tại giống như cung tên đã lên dây không cách nào dừng lại được nữa. Anh ghé sát bên vành tai đang đỏ bừng của cô, nỉ non nói:
“Khả Hân, nghe lời…”
Khả Hân cả người cứng đờ không dám cử động, cô biết bây giờ cô làm ra bất kỳ hành động nào thì cũng giống như châm dầu vào lửa. Lâm Vĩ Phong cầm lấy tay cô kéo nó đặt lên trên đũng quần của mình. Khả Hân có thể cảm nhận vật đó đang ngày một to lên còn vô cùng nóng, cô muốn giật tay lại nhưng anh không cho.
“Ngoan, giúp tôi… tôi khó chịu...” - Giọng nói của anh khàn đặc, ma mị như thứ thuốc độc quyến rũ chết người.
“Tôi không biết gì hết, tôi… tôi không giúp được.” - Khả Hân ra sức lắc đầu, xấu hổ không biết phải trốn đi đâu.
“Không giúp thì ngoan ngoãn nằm xuống đi.”
Lâm Vĩ Phong miệng thì nói tay thì đã bế cô lên đặt cô trở lại giường, Người đàn ông này lần nào cũng ỷ vào bản thân da mặt dày ức hiếp cô, lợi dụng cô mềm lòng mà cứ dùng sự dịu dàng đó dỗ dành cô.
Lúc Khả Hân mở mắt ra lần nữa mặt trời đã lên cao, cô không nhớ chuyện hôm qua kết thúc như thế nào vì cô thật sự quá mệt lả người. Cô vô cùng hâm mộ sức khỏe của Lâm Vĩ Phong, có thể dày vò cô cả một đêm như vậy. Sau đó khi cô gần như không mở mắt nổi thì anh lại bị một cuộc điện thoại gọi đi mất.
Vận động cả một đêm lại còn không ngủ chút nào cứ vậy đi làm việc tiếp, rõ ràng Lâm Vĩ Phong không phải người bình thường. Cô xoa xoa bụng, cảm thấy vẫn có chút đau ê ẩm, đêm qua lúc Lâm Vĩ Phong dùng sức với cô thì nó lại đau nhưng lúc ấy cô chỉ có thể cắn răng chịu thật sự không có sức lực lên tiếng nữa.
Khả Hân nghĩ đến bản thân rõ ràng đến đây để ly hôn kết quả cùng với em chồng của mình ân ái một đêm, một chút liêm sỉ cũng không còn. Khả Hân cũng không biết từ khi nào giữ cô và Lâm Vĩ Phong trở thành quan hệ thân mật như vậy. Cô vẫn luôn mắng anh, nói anh chơi đùa cô nhưng chính cô biết rõ, sẽ không ai đối xử tốt với món đồ chơi của mình như vậy.
Đột nhiên có người gõ cửa phòng, Khả Hân biết không phải là Lâm Vĩ Phong, anh mỗi lần rời nhà thì cũng đi hết nửa ngày mới về, chắc chắn là dì Ba. Khả Hân xấu hổ không biết làm sao chỉ đành giả vờ ngủ.
Khả Hân vốn nghĩ dì Ba không nghe thấy cô lên tiếng sẽ rời đi, không ngờ bà lại đẩy cửa đi vào. Dì Ba thấy quần áo hai người bị xé rách vương vãi khắp nơi trên sàn, lắc đầu nói:
“Sao lại thô bạo như vậy chứ…”
Dì Ba chỉ cần nhìn hiện trường đủ hiểu bọn họ đã có một màn ân ái mãnh liệt ra sao. Bình thường thì bà sẽ rất mừng cho chuyện này nhưng nếu Khả Hân đang mang thai thì tiểu thiếu gia chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Dì Ba vừa nghĩ vừa thu dọn quần áo đồ đạc rơi dưới sàn.
Khả Hân nghe dì Ba nói vậy mặt vùi trong chăn càng lúc càng sâu, chuyện này tất cả đều do tên đầu sỏ Lâm Vĩ Phong gây ra. Lúc đầu còn tỏ ra ân cần thấy cô đau không làm tới cùng kết quả nửa đêm vẫn như con thú đói khát ăn thịt cô không thèm nhả xương.
Khả Hân vốn tưởng dì Ba dọn xong đồ sẽ đi không ngờ vẫn ở lại đánh thức cô dậy.
“Phu nhân, cô dậy chưa? Cô có muốn ăn bánh táo không, giờ tôi làm đến trưa là có ăn. Đêm qua cô chưa kịp ăn phở, giờ có muốn tôi mang vào luôn không?”
Khả Hân thật sự không dám lên tiếng, bây giờ cô đang khỏa thân trốn trong chăn làm sao dám đối mặt với dì Ba. Nhưng cô không thể ngờ được dì Ba vẫn cố chấp chưa chịu đi còn tiến lại gần giường lay lay bả vai cô:
“Phu nhân, hôm nay cuối tuần, cô ráng dậy ăn một chút sau đó ngủ tiếp cũng được. Cứ để bụng đói như vậy không tốt đâu.”
Ngay lúc Khả Hân đang do dự có nên lên tiếng hay không thì dì Ba lại đột nhiên lẩm bẩm rồi chạy vội ra ngoài:
“Trời ạ… nhị thiếu gia không nói là nếu đại thiếu gia gọi đến hỏi cô Tuyết Dung thì phải trả lời như nào. Bây giờ người không có trong nhà, mà nhị thiếu gia cũng đi mất…”
Khả Hân chui đầu ra khỏi chăn, cô cũng nghe được tiếng chuông điện thoại bên ngoài. Nếu thật sự là Lâm Vĩ Thành gọi về thì càng tốt, cô có thể trực tiếp đề nghị chuyện ly hôn với anh. Mặc dù ngay lúc này đòi ly hôn không biết có ảnh hưởng tâm trạng Lâm Vĩ Thành hay không nhưng cô tin là anh sẽ đồng ý thôi.
Khả Hân đã tận mắt chứng kiến anh chìm đắm trong tình yêu với Lý Tuyết Dung, một người vợ trên danh nghĩa như cô thật sự không nên có. Khả Hân vội vàng tìm kiếm quần áo mặc vào rồi chạy ra ngoài.
Điện thoại đúng thật là của Lâm Vĩ Thành gọi đến, dì Ba không để anh hỏi trước mà chủ động hỏi:
“Đại thiếu gia, cậu chưa khỏe hẳn, nên ngủ nhiều thêm chút, sáng sớm cậu gọi điện về có chuyện gì không? Có phải cậu muốn ăn món gì không? Cậu cứ nói, dì Ba làm đem vô cho cậu.”
“Dì Ba, tôi không muốn ăn gì cả. Tuyết Dung đâu rồi? Tối qua cô ấy ngủ có ngon không?”
Quả nhiên mục đích Lâm Vĩ Thành gọi về chỉ vì hỏi thăm Lý Tuyết Dung, dì Ba cảm thán trong lòng. Dì Ba biết chỉ có thể tạm thời giấu diếm mà thôi.
“Cô ấy còn ngủ, cậu muốn nói chuyện với cô ấy sao?”
“Vậy thì đừng gọi, cứ để Tuyết Dung ngủ thêm đi.” - Giọng Lâm Vĩ Thành có chút mất mát nhưng vẫn không muốn dì Ba gọi Lý Tuyết Dung dậy.
“Dì Ba, Tuyết Dung thích ăn đồ Tây, bít tết, mì Ý và cả cherry, đều là mấy thứ Tuyết Dung thích. Dì Ba chuẩn bị nhiều một chút, còn có hải sản, nhớ là đừng chọn tôm quá to…”
Mặc dù giọng của Lâm Vĩ Thành còn yếu nhưng vẫn cố gắng nói thật rõ ràng, dặn dò từng chút một về thói quen của Lý Tuyết Dung. Dì Ba càng nghe càng thấy đau lòng thay cho tấm chân tình của anh.