Lâm Vĩ Phong vốn định ghé xem Khả Hân thế nào sẵn chuyển tiền vốn qua cho Đặng Thế Tùng, không ngờ anh vừa tới cổng đã nghe được tiếng cãi nhau từ trong nhà. Lúc anh bước vào liền chứng kiến Khả Hân bị Mỹ Mai ức hiếp, sắc mặt của anh liền vô cùng khó coi.
“Lâm Vĩ Phong mau buông Mỹ Mai ra.” - Đặng Thế Tùng vừa đỡ vợ đứng dậy vừa chỉ vào anh hét lên.
“Mau xem đi, chuyện đê tiện kia là thật rồi, Khả Hân và cậu ta thật sự gian díu với nhau. Không ngờ danh gia vọng tộc lại làm ra chuyện dơ bẩn đến mức này.” - Cú ngã vừa rồi khiến Đỗ Thanh Mỹ cảm thấy mất hết sĩ diện, tức giận đến mức bình thường bà ta vẫn nói chuyện khép nép Lâm Vĩ Phong nay lại không ngại mà mắng thẳng mặt.
Mỹ Ân vội đi lại kéo tay mẹ mình, giây phút cô ta thấy Lâm Vĩ Phong xuất hiện ở đây, cô liền biết nước đi này của mình sai rồi. Không cách nào vãn hồi được nữa.
Khả Hân ngây người đứng đó nhìn Lâm Vĩ Phong còn còn tưởng rằng mình đang bị hoang tưởng. Nhưng dường như những người khác cũng thấy anh, Lâm Vĩ Phong đến đây làm gì?
Anh muốn bảo vệ cô sao?
Đối với người đã bị Lâm Vĩ Phong tổn thương nhiều như Khả Hân đáng lẽ lúc này cô không nên hy vọng gì mới phải nhưng không hiểu sao cô lại tin rằng anh sẽ bảo vệ cô. Có lẽ sâu thẳm trong tim của cô vừa phòng vệ anh mà cũng vừa dựa dẫm anh.
Lâm Vĩ Phong dịu dàng nâng cằm cô lên nhìn cho rõ, anh còn chưa từng đánh cô dù chỉ một lần. Vậy mà có người làm dám đánh cô đến hai má đều sưng tấy, trong mắt anh lúc này chính là một cơn thịnh nộ không thể nào ngăn lại nữa.
Mỹ Mai và Mỹ Kim có thể thấy sự thương xót trong mắt anh dành cho Khả Hân dù nó chỉ thoáng qua. Không chỉ như thế, hành động của anh cũng chứng minh cho những suy đoán của bọn họ, Lâm Vĩ Phong và Khả Hân thật sự có tình ái.
Khả Hân không có học thức uyên bác như Mỹ Ân, không có thân hình nóng bỏng biết dụ người như Mỹ Mai, cũng không phải là kiểu thiếu nữ trong sáng như Mỹ Kim. Ba chị em họ chính là 3 gu mà đàn ông yêu thích nhất, Khả Hân không thể so với ba người họ nhưng người có thể chiếm được trái tim Lâm Vĩ Phong lại là Khả Hân.
“Tại sao? Tại sao lại là nó? Rốt cuộc nó đã bỏ bùa mê gì anh?” - Mỹ Mai nghiến răng nén xuống cơn đau ở tay hỏi anh.
Lâm Vĩ Phong vẫn còn đang xem vết thương ở mặt Khả Hân, không mặn không nhạt đáp:
“Chính tôi quyến rũ cô ấy.”
“Nói dối! Không thể như vậy được!” - Mỹ Mai ra sức lắc đầu, cô ta không thể nào chấp nhận mình như vậy lại thua trong tay Khả Hân.
Khả Hân nhíu mày nhìn anh, giống như muốn biết anh đang định làm trò gì vậy. Thừa nhận quan hệ không thể công khai đó của hai người, anh thật sự không sợ nhà họ Lâm bị người ta chê cười sao?
“Lâm Vĩ Phong, cậu còn mặt mũi đến đây hay sao? Sao cậu có thể làm ra hành động bỉ ổi đó với chị dâu mình?” - Đặng Thế Tùng chất vấn anh.
“Vậy chuyện ông ép cháu gái mình thay con gái ông gả qua nhà tôi thì không bỉ ổi?”
Khả Hân không nhịn được khóe miệng hơi cong lên, Lâm Vĩ Phong là ai chứ. Một khi anh đã mở miệng thì đối phương chỉ có thể im miệng mà thôi.
“Cậu đừng ăn nói hàm hồ, chuyện cậu gian díu với chị dâu chính là sự thật, cậu chờ ngày mai lên trang nhất đi.” - Đỗ Thanh Mỹ chen vào đe dọa lời còn chưa nói hết đã bị Mỹ Ân kéo qua một bên.
“Mẹ bớt nói mấy câu đi.”
“Sợ cái gì chứ, cùng lắm chúng ta đều xấu mặt, dù sao nó bây giờ cũng là người nhà họ Lâm liên quan gì chúng ta.”
Mỹ Ân lắc đầu bất lực, mẹ của cô ta suy nghĩ đúng là đơn giản. Nhà họ Lâm là ai chứ, bọn họ muốn phủi sạch chuyện này dễ hơn trở bàn tay còn nhà họ Đặng bọn họ từ nay sẽ không ngẩng mặt lên được nữa.
Đặng Thế Tùng không nông nổi như vợ ông ta, ông cũng đang nghĩ như Mỹ Ân. Chuyện này mà làm căng lên thì thiệt hại lớn nhất chính là công ty của ông ta.
“Lâm Vĩ Phong, bây giờ cậu muốn cái gì? Không phải đêm qua cậu đuổi Khả Hân ra khỏi nhà sao?”
Lâm Vĩ Phong buông Khả Hân ra, bước lên đứng chắn trước cô, dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn từng người bọn họ:
“Tôi chẳng qua để cô ấy về nhà mấy người một hôm mấy người liền cho rằng có thể đánh cô ấy?”
“Tôi không đánh cậu được không lẽ không đánh nó được, dám làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy nếu là ngày xưa thì đã bị đem đi ném xuống sông rồi.” - Đặng Thế Tùng vẫn tràn đầy căm phẫn nghiến răng đáp, ông ta không cảm thấy mình đã làm sai bất kỳ chuyện gì.
“Tôi sẽ không đánh mấy người, không đáng cũng mất mặt, dù sao vẫn còn quan hệ thông gia. Nhưng tôi cũng không tha mấy người, tôi ghét nhất là có người nghĩ rằng có thể uy hiếp được tôi.” - Lâm Vĩ Phong thông thả rút ra một tờ chi phiếu từ túi trong áo vest quay sang nói với Đặng Thế Tùng - “Vốn dĩ đến đây là để bàn giao tiền vốn dự án cho ông nhưng…”
Tiếp đến là tiếng anh xé đôi tờ chi phiếu ngay trước mặt Đặng Thế Tùng, ông ta vội vàng đứng lên muốn ngăn ông lại nhưng hai mảnh giấy vụn đã sớm bị Lâm Vĩ Phong dẫm dưới chân.
“Lâm Vĩ Phong, chuyện nào ra chuyện đó, cậu không thể như vậy.” - Giọng nói của ông ta lúc này hoàn toàn thay đổi, bày ra dáng vẻ muốn thương lượng.
Đỗ Thanh Mỹ và các con gái cuối cùng cũng ý thức được kẻ nắm quyền sinh sát ở đây là ai.
“Dự án đại lộ phía Đông ông không cần làm nữa.”
“Cái gì?” - Sắc mặt Đặng Thế Tùng tái nhợt, ông không ngờ Lâm Vĩ Phong thật sự sẽ làm đến mức này - “Tôi đã chuẩn bị vật tư hơn 50% rồi, cậu không thể nói hủy là hủy, chính cậu cũng sẽ mấy mấy trăm tỉ.”
“Mấy trăm tỉ?” - Lâm Vĩ Phong nhướn mày cười nhạt - “Con số đó lớn với ông sao? Chẳng qua là số lẻ với tôi mà thôi.”
“Lâm Vĩ Phong, cậu sẽ không tìm được đơn vị thi công để thay thế, đây là dự án trọng điểm của chính phủ. Cậu dám để xảy ra sơ suất sao?” - Giọng nói của Đặng Thế Tùng tràn đầy vẻ hoang mang, ông ta không dám tưởng tượng nếu thật sự bị đá khỏi dự án này thì chuyện gì sẽ xảy ra.
“Chuyện đó ông không cần phải lo thay tôi.” - Lâm Vĩ Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn dùng vị thế của kẻ từ trên cao nhìn xuống.
“Không thể, Lâm Vĩ Phong, cậu không thể làm vậy, chúng ta ngồi xuống nói chuyện lại.”
Đặng Thế Tùng lúc này hoàn toàn thành rơi vào ngõ cụt, ông ta lao đến muốn bắt lấy cánh tay anh van nài nhưng Lâm Vĩ Phong dễ dàng tránh đi, còn kéo theo Khả Hân lùi xa ra.
“Đúng đúng, cậu Vĩ Phong, chúng ta ngồi xuống từ từ bàn lại. Chuyện của Khả Hân, tùy cậu muốn thể nào cũng được, nó có thể được cậu để mắt là chuyện tốt của nó.” - Đỗ Thanh Mỹ cũng ngay lập tức hạ mình với anh.
Dự án đại lộ phía Đông là tất cả của công ty gia đình bọn họ một khi mất trắng thì cả Đặng gia sẽ sụp đổ mất.
Khả Hân kéo kéo tay áo, cô thật sự không ngờ Lâm Vĩ Phong sẽ làm căng chuyện này đến vậy.
“Dự án đó…”
“Không phải cô nói tôi đã dạy cô nếu không vùng lên thì sẽ mãi mãi bị người khác chà đạp sao?” - Lâm Vĩ Phong cắt ngang lời cô.
Khả Hân mím môi, anh đang cho cô một cơ hội cùng gia đình người chú vô lương tâm này đoạn tuyệt quan hệ. Đúng là Khả Hân không cần bọn họ nhưng cắt đứt với họ rồi, cô sẽ trở thành trẻ mô côi thật sự. Cô không có gì cả, càng không thể dựa dẫm vào anh.
“Khả Hân, con nghe chú nói, chú không nên đánh con, nhà ta không thể để mất dự án này đâu.” - Đặng Thế Tùng chuyển sang cầu tình Khả Hân.
“Không!”
“Không thể như vậy!”
Khả Hân chỉ thấy chú mình khuỵu ngã xuống đất, Đỗ Thanh Mỹ thì gào thét ở bên cạnh thì anh đã vội ôm cô xoay người rời đi. Mỹ Ân cười chua chát nhìn theo bóng lưng luôn được Lâm Vĩ Phong che chở của Khả Hân.