Cuộc điện thoại vừa rồi là Dương Trạch gọi đến, suốt thời gian qua Dương Trạch vẫn giúp Lâm Vĩ Phong điều tra về người đứng sau Lý Tuyết Dung. Người này vừa là kẻ thù của Lâm Vĩ Phong vừa là kẻ duy nhất có thể khống chế cô ta.
Lâm Vĩ Phong lái xe đến chỗ của Dương Trạch, anh ta đã đứng sẵn ở cửa đón anh. Lâm Vĩ Phong không chào hỏi gì trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề:
“Cậu nói là có một người đang tìm kiếm Lý Tuyết Dung khắp nơi?”
“Đúng vậy, người này không phải thế lực trong nước, anh ta tự xưng mình là David. Anh ta vẫn luôn mốc nối rất nhiều quan hệ để tìm kiếm tung tích Lý Tuyết Dung.” - Dương Trạch chậm rãi kể lại tình hình.
“Cậu thử liên lạc với người này chưa?”
“Chưa.” - Dương Trạch lắc đầu - “Tôi nghi ngờ anh ta và Lý Tuyết Dung cùng một phe, vậy nên chủ động liên lạc sẽ rất bất lợi cho cậu nhưng Thiệu Huy đã tiếp cận anh ta rồi.”
“Anh ta hiện đại ở đây?” - Lâm Vĩ Phong cau mày, cởi áo vest ra tùy ý vứt trên ghế - “Anh ta về nước là vì đã nghe được tin tức của Lý Tuyết Dung?”
“Đúng vậy, tin tức đó là của Thiệu Huy thả ra.” - Dương Trạch vừa nói vừa thong thả rót rượu cho hai người.
Dương Trạch đi đến ngồi xuống cạnh Vĩ Phong, đưa ly rượu qua cho anh, nói:
“Vĩ Phong, cậu định đối phó với David như thế nào?”
Lâm Vĩ Phong nhận lấy ly rượu nhưng cầm trên tay không uống, anh lắc nhẹ qua lại nhìn thứ chất lỏng màu hổ phách trong đó lắc lưa.
“Chúng ta có nên để anh ta biết thêm tin tức về Lý Tuyết Dung không?” - Dương Trạch lại hỏi tiếp.
“Nên.” - Lâm Vĩ Phong nâng ly lên uống cạn - “David là đi tìm Lý Tuyết Dung hỏi tội.”
“Sao cậu lại nói như vậy?” - Dương Trạch khó hiểu.
“Lý Tuyết Dung nhận lệnh đến đây giết tôi nhưng cô ta làm không được sau đó giả chết bỏ trốn. Người đứng đằng sau cô ta tất nhiên là không vui rồi, David này xem chừng cũng chỉ là một người làm theo lệnh như Lý Tuyết Dung mà thôi.” - Lâm Vĩ Phong từ tốn nói.
Dương Trạch nghe xong thì liền bắt được trọng tâm, cười trêu chọc anh:
“Tôi nghe nói cô ta một lòng với cậu nên mới chuyển qua hại Vĩ Thành, xem ra cô ta cũng rất si tình.”
Lâm Vĩ Phong đặt ly rượu “cạch” xuống bàn, trầm mặc đáp:
“Nghĩ đến cô ta khiến tôi rất buồn nôn.”
“Nếu mọi chuyện đúng như cậu dự đoán tôi sẽ nói với Thiệu Huy dẫn dắt David đi tìm Lý Tuyết Dung. Nhưng lỡ cô ta xảy ra chuyện gì thì chúng ta ăn nói sau với anh Vĩ Thành đây?”
“Cái đó thì cô ta phải tự giải thích với anh ấy mới đúng, chúng ta có liên quan gì.” - Vĩ Phong nhún vai - “Không cần biết David đó có muốn giết tôi hay không, chỉ cần anh ta có thể đem Lý Tuyết Dung đi khuất mắt tôi, tôi chắc chắn sẽ cảm ơn anh ta.”
“Ôi trời ơi, đây có phải Lâm Vĩ Phong tôi biết không đó? Cậu cũng có lúc bị một người phụ nữ xoay đến chóng mặt sao?” - Dương Trạch cố nhịn cười nhìn anh - “Tôi phải chụp lại khoảnh khắc này cho Thiệu Huy xem mới được.”
Lâm Vĩ Phong trừng mắt nhìn người bạn tốt của mình, đúng là anh bị một người phụ nữ xoay tới chóng mặt nhưng không phải là Lý Tuyết Dung mà là Khả Hân.
“Cậu từng yêu chưa?”
Dương Trạch bị câu hỏi của Vĩ Phong làm cho ngây người, anh có chút không biết đáp lại như nào, đành đứng dậy đi rót rượu tiếp.
“Sao đột nhiên lại hỏi mấy chuyện văn vở như Thiệu Huy thế?”
“Trong từ điển của chúng ta hình như không có tình yêu.” - Lâm Vĩ Phong cười nhạt, anh không biết yêu cũng không biết tình yêu là gì nhưng anh luôn đòi hỏi Khả Hân phải yêu mình.
Có lẽ người không bao giờ có được tình yêu thương như Lâm Vĩ Phong lại trở thành kẻ khát cầu nó nhiều nhất. Dù cho Vĩ Thành có đối tốt với Vĩ Phong thế nào thì Vĩ Phong vẫn luôn cảm thấy mình mang nợ anh trai. Gánh nặng đó chỉ khi gặp gỡ Khả Hân mới biến mất, tình yêu đơn thuần mà cô trao cho anh khiến anh lần đầu tiên biết mình cũng sẽ được yêu.
“Cậu… không phải yêu rồi chứ?” - Dương Trạch siết chặt chai rượu trong tay.
“Cậu nói ra không tự thấy vô lý à? Chẳng qua là tôi muốn người ta yêu mình.”
“Khả Hân, có phải là vì cô vợ đó không? Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ở bên nhau lâu cũng sẽ sinh tình thôi.” - Dương Trạch cong môi, anh ta bắt được trọng điểm rồi.
Lâm Vĩ Phong không đáp mà đứng dậy đi đến chỗ của Dương Trạch cầm ly rượu chưa rót xong của anh ta mà uống cạn.
“Cậu và Thiệu Huy có tin tức gì cứ gọi cho tôi.”
Dương Trạch gật đầu nhìn Lâm Vĩ Phong rời khỏi cũng tự rót cho mình một ly, ngay từ lúc sinh ra những người mang nhiều gánh nặng như bao họ làm gì dám mơ tưởng đến tình yêu.
Hôn nhân của bọn họ là hôn nhân thương mại chính trị hoặc chỉ là tìm đại một người để sinh con đẻ cái, giữ một người bên cạnh chính là giữ một mối nguy. Dương Trạch sớm đã nhìn thấu chuyện này, những năm qua đều không ở bên ai, Thiệu Huy lại càng tùy tiện, chính là không ngờ được, Vĩ Phong sẽ có ngày muốn yêu.
Khả Hân ngồi trong xe Phan Khánh Nguyên có chút suy tư, ngày tháng sau cô phải tính thế nào đây? Nhờ ơn Lâm Vĩ Phong mà giờ cô chính thức thành một người ‘mồ côi’ rồi. Tâm trí của cô cứ ở trên mây nên khi Phan Khánh Nguyên chợt dừng xe lại Khả Hân mới phát hiện hình như đoạn đường nãy giờ bọn họ đi không phải là về kí túc xá.
“Anh đưa em đi đâu vậy?”
“Dạo này em ăn uống không được ngon miệng mà, nhà hàng này rất nổi tiếng, anh vào mua vài món cho em mang về kí túc xá.” - Giọng điệu của Phan Khánh Nguyên vô cùng săn sóc.
Khả Hân cũng không thể từ chối chỉ đành gật đầu nói cảm ơn với anh ta.
Phan Khánh Nguyên đợi nhà hàng chuẩn bị thức cũng mất nửa tiếng, lúc anh ta trở lại xe Khả Hân đã thiếp đi từ lúc nào không biết. Phan Khánh Nguyên nhìn gương mặt bình yên của cô trong lòng không khỏi rung động. Anh khẽ đưa tay lên muốn chạm vào mặt cô thì nhận ra nó vô cùng nóng, Khánh Nguyên vội lay cô dậy nhưng không hiệu quả.
“Khả Hân, em làm sao vậy?”
Hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, Khánh Nguyên đưa tay lên trán cô sờ thử liền nhanh chóng rút lại, trán của cô nóng muốn bỏng tay.
“Em sốt rồi, em mau tỉnh dậy, chúng ta đi bệnh viện.” – Khánh Nguyên lo lắng nắm chặt lấy bả vai cô lay mạnh.
“Không được rồi, phải lập tức đến bệnh viện ngay.”
Phan Khánh Nguyên cẩn thận hạ ghế xuống đặt Khả Hân cố định rồi xoay vô lăng phóng xe đi về hướng bệnh viện. Chiếc xe rất nhanh đã dừng ở trước cửa bệnh viện, Phan Khánh Nguyên mở dây an toàn chuẩn bị bế Khả Hân xuống xe, lúc này mí mắt cô hơi mở ra, giọng nói yếu ớt vang lên:
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Chúng ta đến bệnh viện rồi, em đang sốt rất cao.”
Bệnh viện? Không được, không thể vào bệnh viện. Đây chính là suy nghĩ ngay lập tức lóe lên trong đầu của Khả Hân. Cô có sức vùng vẫy không cho Phan Khánh Nguyên bế đi, miệng cứ luôn lẩm bẩm:
“Không đi bệnh viện, em không muốn, không…”
“Em đừng bướng bỉnh, em sốt như vậy nhất định phải để bác sĩ xem qua.” – Khánh Nguyên nhẹ giọng thuyết phúc cô nhưng dường vô ích, Khả Hân ôm chặt lấy ghế xe nhất định không để anh bế vào bệnh viện.
Phan Khánh Nguyên cau mày bất lực, anh ta không hiểu tại sao Khả Hân lại bài xích với bệnh viện như vậy. Khả Hân cắn chặt môi nhìn chằm chằm xuống bụng, cô không thể vào đó, chuyện cô mang thai không thể lộ ra ngoài. Ít nhất là lúc này Khả Hân chưa sẵn sàng để người thứ hai biết về đứa nhỏ này.
Hoặc ít nhất cô muốn người kế tiếp biết về sự tồn tại của con cô phải là cha của nó.
“Khả Hân, em kiên quyết không vào bệnh viện thật sao?”
“Em… em không sao đâu, mua thuốc sốt ở tiệm thuốc là được…”
“Em nói ra còn không ra hơi mà vẫn cố gượng, em thật sự làm anh đau lòng quá.” – Phan Khánh Nguyên thở dài nhìn cô cố thủ trong xe.
Cuối cùng anh ta cũng quyết định nghe theo Khả Hân, Khánh Nguyên quay trở lại xe chuyển hưởng đi khỏi bệnh viện.
“Anh nhường em một bước, em cũng phải nhường anh một bước. Anh không thể để em với tình trạng này về kí túc xá, anh sẽ đưa em về chỗ của anh.”
Khả Hân không hề nghe rõ Phan Khánh Nguyên nói câu sau là gì, khi cô nhìn thấy chiếc xe dần đi xa cổng bệnh viện thì cô lại một lần nữa thiếp đi.
Khả Hân không biết cô đã ngủ bao lâu nhưng lúc cô lần nữa mở mắt dậy, mặt trời sớm đã thay bằng ánh trăng treo ngoài cửa sổ. Khả Hân hoang mang nhìn khắp nơi, đây là một căn phòng hoàn toàn xa lạ, cô sờ lên trán mình, ở đó còn đang đắp một chiếc khăn ấm. Trên bàn bên cạnh giường còn có một chậu nước ấm, thuốc và vài cái khăn nữa.
Không khó để đoán, Phan Khánh Nguyên đã ở bên cạnh chăm sóc cho cô cả một ngày dài. Cửa phòng mở ra, anh bước vào với một bát cháo nóng trên tay, nhìn thấy cô tỉnh dậy trong mắt anh tràn ngập ý cười.
“Em nằm thêm chút nữa đi, anh không ngờ em tỉnh dậy sớm vậy, đợi cháo nguội hãy ăn.”
Nói không cảm động thì chính là giả dối, sự dịu dàng này của Khánh Nguyên trong đời người sẽ có mấy ai thật tâm đối đãi với mình như vậy. Nhưng chính nó cũng khiến cô hổ thẹn, bởi vì cô không thể đáp lại, cô cũng không xứng.
Lâm Vĩ Phong không được ai trao cho tình yêu mà khổ sở, Khả Hân lại vì được người ta trao cho quá nhiều tình yêu mà phiền não.