“Anh cũng ngắm đủ rồi phải không? Tôi đỡ anh về lại giường.” – Ngô Bạch Mai cười nói với Lâm Vĩ Thành.
Trong phòng của Lâm Vĩ Thành có cửa sổ nhìn ra vườn, trước nay cửa sổ này vẫn luôn đóng kín kèo rèm. Từ sau lần thập tử nhất sinh đó Lâm Vĩ Thành đã tốt lên, thỉnh thoảng cũng sẽ ra cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.
“Xem ra hai đứa nó làm lành với nhau rồi.”
Ngô Bạch Mai đỡ anh quay lại giường, nhìn thấy anh muốn nói chuyện nên cẩn thận đặt một cái gối lên thành giường cho anh tựa vào.
“Tôi thấy tình cảm của họ rất tốt.”
“Bác sĩ cũng thấy tốt sao? Vĩ Phong vẫn luôn tìm đủ cách gây khó dễ Khả Hân, đến cả chuyện ai là chồng…” – Lâm Vĩ Thành lắc đầu không nói nữa, đến chuyện ai là chồng thật sự của cô, đến giờ cô cũng chưa biết.
Ngô Bạch Mai biết ý không hỏi thêm về vấn đề này, cô cũng kéo ghế ngồi cạnh giường, giọng điệu trở nên nghiêm túc:
“Anh vẫn chưa quyết định thời gian sang Mỹ điều trị sao? Tôi và cả thầy Kiên cũng đã nhiều lần nói với anh, nếu anh gật đầu, tháng sau có thể lập tức qua Mỹ.”
“Bác sĩ, cô từng gặp Tuyết Dung đúng không?”
“Lần đầu tiên đến đây, tôi có gặp cô ấy.” – Ngô Bạch Mai khẽ nhìn qua khung ảnh trên đầu giường của Lâm Vĩ Thành, cô gái này đúng xưng với câu ‘hồng nhan họa thủy’.
“Đã mấy ngày rồi không có tin tức của cô ấy, Vĩ Phong lại tránh né tôi, tôi biết là nó đưa Tuyết Dung đi.” – Giọng điệu anh nói ra đầy vẻ khổ sở - “Tôi chỉ muốn Vĩ Phong buông tha cho Tuyết Dung mà thôi, dù cho nó có diễn kịch trước mặt tôi cũng được, tôi vẫn ôm hy vọng chúng tôi có thể sống bình yên bên nhau.”
Ngô Bạch Mai rút cây bút trong túi áo ra sau đó cài trở lại, cô không biết nên nói gì với những lời tâm sự của Lâm Vĩ Thành. Từ khi cô đến đây chăm sóc cho anh, hình như đây là lần anh nói với cô nhiều lời nhất.
“Nội tình của chuyện này tôi không rõ nhưng tôi biết em trai anh là thật lòng mong anh khỏe lại. Anh không muốn em trai anh làm khó người phụ nữ anh yêu thì anh cũng đừng làm khó em trai anh nữa.”
Một câu này của Ngô Bạch Mai giống như ngọn đèn soi rọi đường hầm tăm tối mà Lâm Vĩ Thành vẫn luôn đi suốt mấy tháng qua.
“Cô cảm thấy tôi làm khó Vĩ Phong sao?”
“Thầy Kiên nói anh vì cứu em trai mình mới gặp nạn, anh hi sinh cho em trai, anh cảm thấy đó chuyện bình thường. Nhưng em trai của anh sao có thể sống vui vẻ nổi, cảm giác tội lỗi đó sẽ đeo mang anh ta cả đời.”
Ngô Bạch Mai là một người ngoài cuộc, góc nhìn của người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn. Nếu Lâm Vĩ Thành thật sự có thể khỏe mạnh lại, Lâm Vĩ Phong chắc chắn không làm khó Lý Tuyết Dung nữa.
“Anh khỏe lại rồi, anh có thể tự mình bảo vệ người phụ nữ anh yêu, đến lúc đó em trai anh không lẽ muốn đối đầu với anh sao.”
Một câu nói thức tỉnh người trong mộng chính là như thế này. Một ngày Lâm Vĩ Thành còn chưa trở lại như trước đây là một ngày Lâm Vĩ Phong còn muốn kéo tất cả mọi người cùng chịu dày vò chung.
“Bác sĩ, vậy cô cùng với bác sĩ Kiên cứ tạm thời sắp xếp chuyện sang Mỹ cho tôi nhưng đừng nói với Vĩ Phong vội.”
Ngô Bạch Mai nhoẻn miệng cười, cuối cùng cũng thuyết phục được Lâm Vĩ Thành đồng ý đi chữa trị.
“Anh không cần lo, tôi tự biết thu xếp. Vậy mấy tuần tới anh nhất định phải ăn uống nghỉ ngơi theo liệu trình trị liệu, có thể ra ngoài đi lại thì càng tốt.”
Lâm Vĩ Thành gật đầu, Bạch Mai sau khi ghi chép lại một vài số liệu về tình trạng của Vĩ Thành hôm nay cũng thu dọn chuẩn bị rời đi. Lúc cô bước đến cửa, anh đột nhiên lên tiếng:
“Bác sĩ, cảm ơn cô.”
“Sau này gọi tôi Bạch Mai được rồi.”
“Bạch Mai, cảm ơn cô.” – Nếu không nhờ có mấy lời hôm nay của Bạch Mai, không biết đến khi nào Lâm Vĩ Thành mới tỉnh ngộ.
“Không cần khách sáo.” – Bạch Mai chỉ gật đầu một cái rồi bước ra khép cửa lại.
Ngô Bạch Mai đi xuống lầu thì được quản gia Thuận giữ lại ăn cơm, cô vốn muốn từ chối nhưng anh lại nói:
“Bác sĩ vào nói mấy câu về tình trạng của đại thiếu gia cho nhị thiếu gia biết, nhị thiếu gia đã mấy ngày rồi không vào phòng điều trị.”
Ngô Bạch Mai cười hiểu ý, anh em nhà này đúng là hài hước, rõ ràng là vô cùng lo nghĩ cho đối phương nhưng lại không nói ra miệng được.
Khả Hân đang cầm đũa gắp thức ăn thoăn thoắt nhưng khi nhìn thấy Ngô Bạch Mai thì liền buông đũa xuống gật đầu chào cô. Lâm Vĩ Phong cũng lịch sự đứng dậy kéo ghế cho cô, dì Ba thì mang từ trong bếp ra một bát tổ yến cho Bạch Mai.
“Cảm ơn bác sĩ mấy hôm nay đã vất vả chăm sóc cho đại thiếu gia nhà chúng tôi.”
“Không cần khách sáo đâu ạ, đây là bổn phận của cháu.” – Bạch Mai hơi khó xử cười với dì Ba.
“Bác sĩ không cần ngại, chỉ cần anh trai tôi khỏe lại, công sức bác sĩ đã bỏ ra một bát canh này có là gì.”– Lâm Vĩ Phong không mặn không nhạt nói.
Bác sĩ Kiên cũng đã lớn tuổi, nhiều lần nói muốn cùng vợ đi du lịch an dưỡng, vị trí của ông một hai năm nữa cũng cần người thay thế. Dùng người ngoài Lâm Vĩ Phong không an tâm, may thay bây giờ Ngô Bạch Mai xuất hiện, nếu Bạch Mai thật sự làm được việc, sau này Lâm Vĩ Phong sẽ trọng dụng cô.
“Anh Vĩ Thành dạo này hồi phục có tốt không?”
“Rất tốt, Vĩ Thành còn thường xuyên ra cửa sổ ngắm cảnh. Mỗi người nên khuyên anh ấy ra ngoài, đi dạo trong vườn cũng được, chỉ cần có người luôn theo sát.”
Lâm Vĩ Phong khẽ cong khóe môi lên, biết được Vĩ Thành đã tốt đến mức có thể đi dạo thật sự khiến anh rất vui. Khả Hân vươn tay gặp một miếng thịt đặt lên chén anh, không cần nói nhiều, ý của cô cũng giống như anh nói lúc trong xe ‘không cần quan tâm người khác quá nhiều nữa, quan tâm chính mình đi’.
Ngô Bạch Mai nhìn một bàn thức ăn, động đũa gắp vài miếng lại nhìn dáng vẻ ăn uống ngon miệng của Khả Hân, trong đầu đột nhiên nhảy số.
“Phu nhân thích ăn chua sao?”
“Khụ… khụ…”
“Sao khi không lại sặc rồi?” – Lâm Vĩ Phong một tay đưa nước, một tay vuốt vuốt lưng cô.
“Ăn chua cũng không sao nhưng đừng ăn quá nhiều, hại đến bao tử.” – Bạch Mai khéo léo nói tránh đi, có những chuyện không đến lượt cô vạch trần.
“Dì Ba, ngày mai nấu ít món chua cay lại, không cần chiều Khả Hân nữa.”
Khả Hân lườm anh, cô trước giờ có đòi ai nấu ăn theo khẩu vị của mình đâu, đều là anh tự dặn dò dì Ba bây giờ lại nói như chính cô đòi ăn.
Bởi vì có Ngô Bạch Mai nên bữa ăn cũng trở nên an tĩnh hơn, Lâm Vĩ Phong và Khả Hân cũng không nói thêm câu nào. Đối với bát tổ yến của Khả Hân dì Ba chăm chút nấu lâu hơn, gần cuối bữa ăn mới mang ra.
Khả Hân múc một muỗng đưa vào miệng, cảm thấy như có một vị tanh từ đâu đó sộc lên mũi. Cô ngay lập tức buông muỗng canh ra, hai tay che miệng nhưng dường như không ngăn lại được nữa.
“Ọe…”
“Khả Hân!”
Cô ngay lập tức chạy vào nhà vệ sinh, Lâm Vĩ Phong cũng lo lắng đi theo.
Cánh tay đang cầm chiếc muỗng múc canh tổ yến của Ngô Bạch Mai cũng run lên, rốt cuộc là có nên ăn tiếp hay không? Dù sao canh tổ yến không có lỗi, Bạch Mai vẫn muỗng canh đó rất ngon miệng.
Ngay sau đó, cô đứng dậy, nói với quản gia một tiếng rồi nhanh chóng rời đi. Ngô Bạch Mai biết, một lát Lâm Vĩ Phong sẽ bảo cô xem bệnh cho Khả Hân. Đến lúc đó cô lại không biết có nên nói ‘bệnh’ này ra hay không.
Khả Hân nôn một lúc trong nhà vệ sinh cũng thấy dễ chịu hơn, Lâm Vĩ Phong vẫn ở ngoài liên tục gõ cửa. Cô nhanh chóng rửa mặt, trong đầu nghĩ ra một cái cớ thật hợp lý mới bước ra ngoài.
“Cô thấy khó chịu chỗ nào?” – Lâm Vĩ Phong ngay lập tức ôm lấy Khả Hân.
“Chắc là ăn nhiều quá…”
“…” – Lâm Vĩ Phong nhướng mày nhìn cô, gương mặt của anh thể hiện hai chữ ‘không tin’ vô cùng sắc nét – “Đi, ra ngoài cho bác sĩ xem.”
“Thật sự là do ăn no quá thôi.” – Khả Hân tự biết lý do mình nghĩ ra quá vô lý nhưng đã lỡ phóng lao thì chỉ có theo lao.
“Thiếu gia, bác sĩ Bạch Mai đã về rồi.” – Quản gia nói.
Lâm Vĩ Phong cau mày nhìn lại người trong lòng, nghiêm giọng nói:
“Bắt đầu từ hôm nay, ăn uống của cô cũng sẽ theo chế độ dinh dưỡng của anh Vĩ Thành.”
Mặc dù không cam tâm nhưng Khả Hân cũng gật đầu đồng ý, chỉ cần có thể dời sự chú ý của Lâm Vĩ Phong khỏi cái thai trong bụng cô là được.
“Cũng mong là bà già như dì lo lắng quá nhiều.” – Dì Ba thở dài.
Lâm Vĩ Phong ‘áp giải’ Khả Hân lên phòng đi ngủ trưa còn bản thân thì vào thư phòng xử lý công việc. Thư ký Trương gọi cho anh mấy cuộc, muốn anh trực tiếp đến công ty nhưng Lâm Vĩ Phong đều lắc đầu. Mặc dù anh không thừa nhận nhưng rõ ràng là anh đang muốn dành thời gian để ở cạnh Khả Hân.
Lâm Vĩ Phong xem tài liệu một lúc liền muốn đi xem Khả Hân có đang ngoan ngoãn ngủ trong phòng không. Kết quả đúng như anh đoán, trên giường trống không.