Khả Hân bị những tia nắng từ bên ngoài rọi vào đánh thức, cô ngồi bật dậy nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn bảy giờ sáng rồi. Cô không nhớ hôm qua mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào nữa.
“Chưa trở về sao…” – Khả Hân sờ khoảng trống bên cạnh, cảm thấy nó lạnh tanh, không có hơi ấm.
Khả Hân bước ra ngoài đi xuống phòng bếp hỏi dì Ba:
“Vĩ Thành cả đêm không về sao?”
“Phu nhân không cần lo, thiếu gia về lúc nửa đêm sau đó vẫn luôn ở trong phòng sách chưa ra.” – Dì Ba vừa nói vừa mang đồ ăn sáng bày ra bàn cho cô – “Thiếu gia vừa về là hỏi ngay phu nhân ăn có ngon miệng không, có còn đau bụng không.”
Khả Hân khẽ thở ra một hơi, nói:
“Đồ ăn của Vĩ Phong là phần nào, để con mang lên.”
“Phu nhân ăn trước rồi mang lên cho nhị thiếu gia cũng được, nếu thiếu gia biết cô chưa ăn sáng sẽ không vui đâu.” – Dì Ba cười nói.
“Vậy được, tôi ăn trước.”
Khả Hân mang khay thức ăn và cà phê đến trước phòng khách, gõ gõ mấy tiếng, bên trong vẫn không có ai đáp lại. Khả Hân do dự một lúc, trực tiếp mở cửa bước vào.
Lâm Vĩ Phong đang vô cùng tập trung nhìn vào máy tính, trên bàn anh cũng ngổn ngang rất nhiều giấy tờ. Khả Hân có thể đoán ra, chắc chắn là công ty xảy ra chuyện gì đó rất khó giải quyết. Cô cẩn thật đặt thức ăn và cà phê lên một chiếc bàn tròn cạnh tủ sách.
Anh lúc này mới nhận ra người vào phòng không phải dì Ba mà là Khả Hân, gương mặt mệt mỏi vì làm việc của một đêm dài của Vĩ Phong giống như chỉ cần nhìn thấy Khả Hân là tiêu tan hết.
“Sao dậy sớm vậy?”
“Tôi…” – Khả Hân chưa kịp nói hết câu điện thoại của Vĩ Phong lại reo lên, anh ngay lập tức phải nghe điện thoại.
Cô chỉ tay vào khay thức ăn, khuôn miệng cử động nhưng không phát ra tiếng nói với anh ‘Nhớ ăn đó’. Khả Hân xoay người ra ngoài, cẩn thận đóng cửa phòng cho anh.
‘Chúng ta không thể làm phiền cha con lúc này được.’, cô vừa nhìn xuống bụng nói thầm.
Liên tục mấy ngày Lâm Vĩ Phong đi sớm về khuya, có hôm còn không về, Khả Hân và anh nói chuyện với nhau cũng không được mấy câu. Khả Hân cũng không đến trường nữa, dù sao kỳ này cô cũng chỉ còn phải làm mấy bài tiểu luận mà thôi. Quan trọng nhất là cô muốn ở nhà điều dưỡng thân thể, bác sĩ đã nói rồi, tất cả đều do cơ thể của cô chưa sẵn sàng để mang thai nên quan trọng nhất là phải nâng cao sức khỏe của mình.
“Phu nhân, bơ hôm nay rất ngon, cô muốn uống một ly sinh tố không?”
“Cũng được ạ.” – Khả Hân đáp, cô thật sự không thích bơ nhưng cô có đọc được bơ tốt cho phụ nữ mang thai.
Khả Hân suốt ngày chỉ ăn với ngủ thật sự có chút buồn chán, cô lấy điện thoại ra định gọi hỏi thăm tình hình của Kim Chi, nhưng khi Kim Chi bắt máy đã nói luôn một tràn.
“Em đang định gọi cho chị đây, chuyện của Khánh Nguyên là thế nào vậy? Sao anh ta lại là thiếu gia thừa kế Phan thị rồi Phan thị với Phong Đỉnh nữa. Chị và Lâm Vĩ Phong vẫn ổn chứ?”
Khả Hân chấn động, những chuyện này sao Kim Chi có thể biết được.
“Em biết chuyện này từ đâu?”
“Báo chí đưa tin ầm ầm mấy hôm nay mà, chị không đọc sao? Tin của Phan thị với Phong Đỉnh thì chị lên báo kinh tế tài chính xem, Khánh Nguyên có phải là vì chị không?”
“Chị không biết, có gì chị gọi lại cho em sau.”
Khả Hân vội vàng cúp máy sau đó tra cứu trên mạng, đúng là mọi chuyện đều đang rầm rộ trên báo. Hóa ra mấy hôm nay Lâm Vĩ Phong bận rộn như vậy đều là để xử lý chuyện này.
Khả Hân vốn cho rằng Phan Khánh Nguyên ở buổi đấu thầu đó là đã quá đáng nhất rồi. Không ngờ anh ta vẫn tiếp tục ngoan cố, tìm mọi cách đối đầu với Lâm Vĩ Phong. Khả Hân trong lòng tin tưởng Vĩ Phong và cả Phong Đỉnh đều sẽ không sao nhưng nghĩ đến tất cả phiền phức này đều từ mình mà ra, cô không sao yên tâm được.
Thư ký Khánh hối hả chạy vào phòng, thái độ vô cùng khẩn trương nói:
“Phan Khánh Nguyên, phó chủ tịch Phan thị đang ở dưới sảnh nói muốn gặp tổng giám đốc.”
“Đến nhanh vậy sao, xem ra không đợi được nữa rồi, mời cậu ta lên đây.”
Thư ký Khánh nhìn phong thái ung dung của anh cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, đời này có thể đi theo ông chủ như vậy còn gì hối tiếc nữa. Lâm Vĩ Phong đúng là dự đoán không sai chuyện gì cả.
Lâm Vĩ Phong ngồi thong thả uống cà phê đợi Phan Khánh Nguyên, đây xem như là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau một cách nghiêm túc. Phan Khánh Nguyên bước vào phòng, cảm giác không còn là một đàn anh đại học ôn nhu, trong mắt đã có thêm sự trầm ổn.
“Không cần.” – Thư ký Khánh mang trà đến nhưng Phan Khánh Nguyên lắc đầu.
“Cô ra ngoài đi, không cần vào nữa.” – Lâm Vĩ Phong đặt cốc cà phê đang uống dở xuống.
Hai người ngồi đối diện nhau giống như mặt hồ yên ả không gợn sóng nhưng chỉ bọn họ biết sâu trong đó là sóng gió ngập trời.
“Hôm nay cậu đã cất công đến tận đây thì chúng ta cũng thẳng thắn với nhau đi.” – Lâm Vĩ Phong không muốn kéo dài nữa, giải quyết cho nhanh tối nay còn kịp về ăn tối với Khả Hân.
“Hiện tại anh không có tư cách ra điều kiện.” – Phan Khánh Nguyên ngông cuồng nói.
“Vậy sao?” – Lâm Vĩ Phong tỏ ra bất ngờ - “Vì sao tôi không thể ra điều kiện?”
“Phong Đỉnh đã không còn đường lùi nữa rồi, không có Lotus Mall cũng không có thể hoàn thành tiến độ của công trình đại lộ phía Đông. Phong Đỉnh của anh chỉ có con đường chết.”
Phan Khánh Nguyên tự tin như vậy bởi vì anh biết rõ Phong Đỉnh có thể buông tay Lotus Mall nhưng không thể để dự án của chính phủ xảy ra chuyện.
“Vậy xem ra sống chết của Phong Đỉnh đều nằm trong tay Phan thị các người?” – Lâm Vĩ Phong cũng muốn tỏ ra lo lắng để diễn theo Phan Khánh Nguyên nhưng anh không làm được – “Nhưng Phan thị cũng không đủ sức thực hiện một lúc hai dự án mà Phan thị thì không có cái gan đối đầu với bên trên đâu nhỉ?”
Phan Khánh Nguyên tức giận siết tay, nghiến răng nói:
“Ai nói chúng tôi không có đủ tiềm lực, tôi đã thương lượng xong với công ty xây dựng Hừng Đông. Hừng Đông và Phan thị sẽ cùng nhau hợp tác thực hiện dự án Lotus Mall. Dự án của chính phủ Phạn thi chúng tôi vẫn sẽ làm nhưng mà làm nhanh hay chậm, làm như thế nào còn phụ thuộc vào thái độ của anh.”
“Bốp bốp bốp” – Đây là tiếng vỗ tay của Lâm Vĩ Phong, giống như đang khen ngợi một đứa trẻ biết làm việc vậy.
“Trong thời gian ngắn như vậy có thể tiếp quản công việc và tính toán đến mức độ này tôi thật sự thấy mừng cho chủ tịch Phan, sản nghiệp của ông ấy cũng không bị tiêu phí cho người ngoài rồi.”
“Lâm Vĩ Phong, anh bớt nói nhảm đi.” – Chuyện là con riêng Phan Khánh Nguyên vẫn luôn ghim trong lòng, nếu không phải người anh trai kia không có chí lớn thì anh ta còn lâu mới được nhớ đến.
“Tôi cũng không vòng vo với anh nữa. Tôi đưa cho anh hai sự lựa chọn, một là anh mất Lotus Mall, anh sẽ bị bên trên khiển trách vì chuyện dự án đại lộ phía Đông chậm trễ hai là cho tôi một chữ ký vào đây” – Phan Khánh Nguyên ném một tờ giấy lên bàn – “Phan thị sẽ gấp rút thi công cho kịp tiến độ, dự án Lotus Mall, tôi và anh cùng làm.”
Lâm Vĩ Phong cầm tờ giấy lên xem, đơn ly hôn, Đặng Khả Hân và Lâm Vĩ Thành. Lâm Vĩ Phong lắc đầu thở dài, sau đó ở ngay trước mắt anh ta xé toạch tờ đơn.
“Phan Khánh Nguyên, tôi không ngờ cậu lại ngốc đến như vậy.”
“Anh là muốn vứt bỏ cả Phong Đỉnh hay sao?” – Phan Khánh Nguyên không hiểu, anh ta đã đưa ra điều kiện tốt như vậy, chỉ cần bọn họ buông tha cho Khả Hân thì sẽ có được lợi ích vô cùng lớn.
“Tớ đơn này cậu làm sai rồi, chỗ tên chồng phải là tên tôi, Lâm Vĩ Phong.”
“Anh… anh nói gì vậy?” – Phan Khánh Nguyên lúc này đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ chủ động khi nãy hoàn toàn rơi vào thế bị động.
“Bây giờ tôi không thể cho cậu xem hôn thú của tôi và Khả Hân nhưng mà chuyện này là thật.” – Lâm Vĩ Phong hoàn toàn lộ ra bộ mặt cáo già – “Còn một chuyện nữa, cậu biết tổng giám đốc của Hừng Đông không?”
“Tất nhiên, tôi cùng Dương Trạch đã gặp nhau bàn bạc mấy lần. Hừng Đông và Phong Đỉnh vẫn luôn cạnh tranh, Dương Trạch rất vui vẻ đồng hợp tác với tôi.”
Lâm Vĩ Phong lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho cho một người, bên kia ngay lập tức vang lên giọng nói của Dương Trạch.
“Mặt trời mọc ở đằng Tây hay sao mà cậu gọi cho tôi? Chuyện Phan thị xử lý xong chưa?”
Lâm Vĩ Phong nhướn mày nhìn gương mặt đã đông cứng của Khánh Nguyên, cười nói vào điện thoại:
“Chưa xong nữa.”
“Cậu làm nhanh một chút được không, tôi lười diễn lắm rồi. Phan Khánh Nguyên thật sự quá non, cần phải rèn luyện thêm mấy năm nữa.”
“Được rồi, xong chuyện cùng đi uống vài ly.” – Lâm Vĩ Phong nói xong thì cúp máy.
Phan Khánh Nguyên đứng bật dậy tức giận chỉ vào Lâm Vĩ Phong mắng:
“Anh và anh ta cấu kết với nhau lừa tôi?”
“Ai lừa cậu? Cậu nói xem? Cậu cướp Lotus Mall, cậu chậm trễ dự án đại lộ, cậu tự mình liên hệ với Dương Trạch. Từng chuyện một, có ai ép cậu không?” – Ánh mắt anh sắc bén lời nói cũng toàn là lưỡi dao.
“Dự định của cậu là muốn mang Khả Hân khỏi nhà họ Lâm, đổi lại cậu trả Lotus Mall cho tôi, cậu chưa từng định hợp tác thật sự với Hừng Đông. Cậu tính kế người ta trước, cậu còn ở đây đóng vai nạn nhân?”
Phan Khánh Nguyên triệt để thua rồi, một lời cũng không nói nổi nữa.
“Nếu Khả Hân muốn đi với cậu đã sớm đi rồi mà nếu cô ấy muốn tôi cũng không cho phép. Một chút bản lĩnh con cỏn đó của cậu, bảo vệ được người phụ nữ của mình không?” – Lâm Vĩ Phong đứng dậy quát thẳng vào mặt Phan Khánh Nguyên.
“Cùng lắm tôi buông bỏ Lotus Mall, bán cho người khác, dự án của chính phủ kia Phong Đỉnh mấy người vẫn phụ thuộc vào Phan thị chúng tôi.” – Phan Khánh Nguyên cố chấp nói.
“Phong Đỉnh sẽ hủy hợp đồng với Phan thị, tôi sẽ đích thân xin lỗi về phía trên, Hừng Đông sẽ thế chỗ của Phan thị. Nếu bên trên trách tội xuống thì Phong Đỉnh chẳng qua là sơ xuất trong việc chọn đối tác còn Phan thị chính là cố tình làm hỏng việc, tư lợi riêng, chống đối chính phủ.” – Mấy chữ cuối Lâm Vĩ Phong gằn giọng xuống, cố ý nhấn mạnh cảnh cáo Phan Khánh Nguyên.
“Tôi thua rồi.” – Phan Khánh Nguyên cười chua chát, cậu tính toán được một thì Lâm Vĩ Phong đã tính toán đến mười rồi.
“Tôi nể tình cha cậu, không làm khó Phan thị, cậu bán lại Lotus Mall cho tôi sau đó làm cho tốt dự án đại lộ phía Đông. Phan thị và Phong Đỉnh vẫn là đối tác, nhưng có điều kiện.” – Lâm Vĩ Phong giống như kẻ bề trên ban phát ân tình cho kẻ dưới.“Là điều kiện gì?”“Sau này đừng để Khả Hân nhìn thấy cậu nữa.”Lâm Vĩ Phong nói đúng một câu rồi bước ra khỏi phòng, để lại một mình Phan Khánh Nguyên ở đó. Lúc bước vào Phan Khánh Nguyên chính là người nghĩ bản thân nắm trong tay quyền sinh sát như lúc trở ra, anh ta chẳng khác kẻ thất bại đáng thương nhất.Lâm Vĩ Phong vừa lái xe vào sân biệt thự Khả Hân đã từ trong vội vàng chạy ra đón anh. Lâm Vĩ Phong xuống xe đi đến ôm lấy cô, vô cùng tự nhiên đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Nhớ tôi sao?”
“...” - Thật sự là có một chút bất quá cô không nói ra - "Chuyện Phan Khánh Nguyên..."
"Sau này không cần nhắc đến tên người này nữa, mọi chuyện qua hết rồi."