Hai người ăn cơm xong, vốn định sẽ trở về nhưng Khả Hân cứ lưu luyến bọn nhỏ muốn ở lại cùng chúng vui đùa quanh sân vườn. Lâm Vĩ Phong ngồi một bên ngắm nhìn, tự hỏi có phải dáng vẻ của cô lúc bé cũng là như vậy hay không. Trong lòng anh cũng tự nhủ, sau này có thời rảnh thì sẽ đưa cô đến đây, hằng tuần thì càng tốt.
“Vĩ Phong, anh biết ai đây không?” – Khả Hân cười ngặt nghẽo chạy đến đưa cho anh xem một bức tranh được nguệch ngoạc bằng bút màu.
Lâm Vĩ Phong nheo mắt lại nhìn, nhìn nghiêng rồi lại nhìn dọc cuối cũng vẫn lắc đầu không đoán ra.
“Vẽ chúng ta đó.” – Khả Hân còn nhiệt tình chỉ cho anh đâu là đầu, đâu là mắt mũi miệng.
Lâm Vĩ Phong lắc đầu cười, đúng là chỉ có người thiện lương như Khả Hân mới có thể hiểu thấu tâm hồn của trẻ con.
“Anh không ra cùng chúng em chơi sao?”
“…” – Mặt Lâm Vĩ Phong ngay lập đen như than, cô đang bảo một người đàn ông cao hơn một mét tám như anh ra chơi mấy trò buồn cười đó sao?
“Anh không thích trẻ con à?” – Khả Hân bĩu môi.
“Cũng không phải không là không thích nhưng anh không biết dỗ con nít, không biết chơi cùng con nít. Em giỏi hơn anh, em làm được rồi.” – Lâm Vĩ Phong vừa nói vừa vờ đẩy nhẹ cô ra lại sân.
Thật ra Lâm Vĩ Phong đã liếc thấy điện thoại anh có cuộc gọi từ Lê Thời. Nếu là chuyện bình thường Lê Thời sẽ chỉ nhắn tin, trực tiếp gọi chắc chắn là chuyện quan trọng. Vĩ Phong thật lòng không muốn để Khả Hân nghe thêm chuyện rắc rồi nào nữa, cô đã thay anh gánh vác đủ rồi.
“Có chuyện gì?”
“Bên phía David có biến.”
Lâm Vĩ Phong siết chặt điện thoại, anh vẫn đang tự hỏi khi nào David mới chịu xuất đầu lộ diện không thể ngờ được hôm nay lại chủ động hiện thân rồi. Vĩ Phong điều chỉnh lại tâm trạng, không để cô thấy sự bất thường nào, chậm rãi đi ra ôm lấy cô hỏi:
“Anh có chút việc, chúng ta về thôi. Cuối tuần sau, chúng ta lại đến nữa.”
Khả Hân gật đầu đồng ý, cô quyến luyến chào tạm biệt mọi người. Viện trường Từ lúc ôm cô, có nói nhỏ vào tai cô:
“Cậu ấy là một người đàn ông tốt, con nhất định phải sống thật hạnh phúc.”
Trên đường đi ra xe, Khả Hân tò mò hỏi Vĩ Phong rốt cuộc lúc anh và Viện trưởng uống trà đã nói gì mà Viện trưởng lại tin tưởng anh như thế.
“Anh không nói gì cả đều là ông ấy dặn dò anh. Dặn anh yêu thương em, nói em từ nhỏ đã vất vả, khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, mong anh hãy trân trọng em.”
Khả Hân nghe anh nói xong khóe mặt lại đỏ hoe, anh nâng mặt cô lên xoa xoa, cưng chiều nói:
“Đừng mè nheo nữa, có phải là không gặp nữa đâu. Sau này bất kỳ khi nào em muốn anh sẽ cùng em đến thăm Viện trưởng.”
“Anh nói lời phải giữ lấy lời đó.” – Khả Hân vui vẻ ôm cánh tay anh cùng ra xe.
Có rất nhiều người ở trên đời này, bạn cùng với họ không có huyết thống gì cả nhưng họ lại thương bạn còn hơn cả máu thịt của mình.
Khả Hân đang trên xe về nhà thì nhận được tin nhắn của Kim Chi bảo cô đến ký túc xá. Khả Hân cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều.
“Lâu rồi em không gặp Kim Chi, không biết em ấy dạo này thế nào, anh chở em qua ký túc xá đi. Em cùng Kim Chi đi tâm sự cùng nhau một lúc.”
“Vậy cũng được, nếu Kim Chi có khó khăn gì em cứ nói với anh, không phải ngại.” – Lâm Vĩ Phong quay xe lại chở Khả Hân đến ký túc xá.
Lâm Vĩ Phong bước xuống xe trước đi vòng qua mở cửa cho cô, có chút không nỡ để cô đi, ôm chặt lấy eo cô không chịu buông.
“Thế em tâm sự đến tối hay là tâm sự đến sáng mai?”
“Em không biết nữa.” – Khả Hân nhón chân lên hôn má anh một cái – “Nếu em không về cũng đừng nhớ em quá đó.”
Người bảo vệ quen thuộc ngày nào từ xa nhìn thấy một màn này còn không quên trêu ghẹo hai người:
“Đôi vợ chồng trẻ cuối cùng cũng chịu hòa thuận rồi kìa.”
“Đúng vậy, nhờ anh chỉ bảo, cô ấy không còn giận dỗi nữa.” – Vĩ Phong không ngại đáp lại.
Da mặt Khả Hân thì không tốt như anh nên cúi mặt chạy thẳng vào ký túc xá.
Lâm Vĩ Phong sau đó cũng không về nhà họ Lâm mà đi tìm Lê Thời, chỗ hẹn lúc này còn có thêm Dương Trạch và Hoàng Thiệu Huy.
“Cậu nói David có biến rốt cuộc là có chuyện gì?” – Lâm Vĩ Phong trực tiếp hỏi Lê Thời.
Dương Trạch nói trước, thay Lê Thời kể lại:
“Từ sau khi cậu rời khỏi chỗ cảnh sát, David đến một cái bóng cũng không thấy. Có lúc còn nhận được tin hắn ta đã trở về nước nhưng hôm nay thấy hắn công khai xuất hiện.”
“Người từng gặp qua hắn trong chúng ta chỉ có tôi.” - Hoàng Thiệu Huy nói tiếp - “Hắn đang chuẩn bị một phi vụ lớn, hắn vẫn nghĩ tôi là phe trung lập nên có liên hệ tôi, hắn không để lộ quá nhiều thông tin nhưng hắn đang chuẩn bị người và vũ khí thì đều là thật.”
Người và vũ khí? Nghe đến điều này sắc mặt của Lâm Vĩ Phong xấu vô cùng, hai mày anh nhíu chặt, David xem ra chưa lấy được mạng anh hắn sẽ không bỏ cuộc. Anh và hắn không chút quen biết, hắn vì sao phải làm đến mức này. Hắn là vì Lý Tuyết Dung? Hay hắn chẳng qua chỉ là một con cờ còn ai đó ở sau giật dây nữa?
“Anh Phong, em cũng nói với các anh em tập hợp lại. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không thiệt.” - Lê Thời siết chặt nắm đấm nói.
“Chuyện này kiểu gì chúng ta cũng sẽ thiệt cả, mục đích của chúng là khiến ta đổ máu.” - Hoàng Thiệu Huy nhún vai.
Lâm Vĩ Phong giống như nghĩ thông suốt, bình thản nói:
“Trần chiến này không thể tránh, chỉ cần bọn chúng nhắm vào tôi, không phải người khác là được.”
“Thế nào cũng được, em chiến với thằng khốn ấy đến cùng.” – Lê Thời nghiến răng.
Ngay lúc này điện thoại của Lâm Vĩ Phong lại vang lên, người gọi đến là quản gia Thuận. Không biết là vì đầu, tay anh có hơi run lên, một linh cảm khủng khiếp kéo đến.
“Nhị thiếu gia, không tìm thấy đại thiếu gia!”
Không cần đợi lâu, trận chiến đó đã bắt đầu ngay rồi.
Khả Hân ở ký túc xá cũng đang đương đầu với một cuộc chiến khác, lúc cô lên đến phòng của cô và Kim Chi nhìn thấy cửa phòng không khóa nhìn đóng kín. Khả Hân có linh cảm không lành về chuyện này nhưng vẫn đẩy cửa bước vào.
Chờ đợi cô không phải ai khác mà chính là Lý Tuyết Dung. Kim Chi bị trói ở trong góc, miệng bị bịt kín còn Lý Tuyết Dung giống như muốn gϊếŧ người, trong tay cầm một con dao kề bên cổ Kim Chi.
“Ưm…ưm…” – Kim Chi nhìn thấy Khả Hân thì vô cùng kích động muốn hét lên giãy dụa nhưng đáng tiếc chỉ vô ích.
“Đóng cửa lại.”
Khả Hân cắn chặt môi mình, cô giữ cho bản thân thật bình tỉnh, chậm rãi đóng cửa lại theo lời cô ta.
“Xem ra mày cũng có tình có nghĩa với bạn mày lắm, gặp người khác chắc đã bỏ chạy rồi.” – Lý Tuyết Dung nhìn cô đã bước vào tròng, hả hê nói.
“Cô muốn gì?” – Khả Hân nhìn vào Kim Chi, quan sát thật kỹ xem có bị thương chỗ nào không.
“Muốn gì?” – Lý Tuyết Dung cười nhạt – “Tao mới phải hỏi mày muốn gì? Chẳng phải mày là vợ của Lâm Vĩ Thành sao, tại sao bây giờ lại trở thành vợ của Lâm Vĩ Phong?”
Trong đầu của Khả Hân lúc này chỉ có hai ba chữ ‘Thôi xong rồi’, chuyện khiến Lý Tuyết Dung nổi đến đến mức này chắc là vì Lâm Vĩ Phong. Mà nay cô ta còn biết cô chính là vợ của anh, Khả Hân không biết phải làm sao nữa.
“Sao mày không trả lời? Hay mày trả lời không được? Ngay từ đầu tao đã biết mày muốn quyến rũ Lâm Vĩ Phong, mày muốn bò lên giường của anh ta.” – Giọng của cô ta hơi hạ xuống đồng thời con dao trong tay lại tiến gần hơn đến cổ Kim Chi - Tao chỉ là không ngờ được, mày lại bò được.”
“Cô bình tĩnh lại trước, để tôi gọi điện cho Vĩ Phong đến nói chuyện với cô có được không?” – Khả Hân thật sự chỉ có thể nói ra lời này.
“Mày nghĩ tao ngu chắc, ném túi xách, áo khoác và điện thoại qua đây cho tôi.”
Lý Tuyết Dung chính là một con cáo già, Khả Hân hiện tại lại đang rơi vào thế bị động chỉ có thể làm theo cô ta.