Trong lúc David khởi động thuyền, Khả Hân nhanh chóng nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó có thể cứu lấy mình. Cô để ý thấy một số pháo cứu hộ đặt trên kệ cạnh hộp cứu thương, nhanh trí nói:
“Tôi lấy hộp cứu thương qua đây được không?”
David gật đầu hạ súng xuống, bây giờ thuyền đang lênh đênh ngoài biển rồi, David không tin Khả Hân có gan nhảy xuống. Khả Hân sẽ không ngu ngốc đến độ thay vì ở lại đây tìm cho mình một con đường sống thì lại đi làm mồi cho cá mập.
Khả Hân đi sang đó lấy hộp cứu thương, sẵn tiện lấy hai cây pháo giấu vào dưới đáy của hộp cứu thương. David sau một thời gian dài chống đỡ đã không còn sức lực nữa, khuỵu xuống bên cạnh buồng lái.
Khả Hân nhìn cảnh tượng này thật lòng muốn bỏ cho anh ta chết nhưng khi nãy cô đã thấy anh ta dùng một thiết bị gì đó ở buồng lái liên lạc với người khác. Khi nãy cô kiểm tra điện thoại thì phát hiện không có sóng, không thể liên lạc với bên ngoài, mạng của hai mẹ con cô và anh ta đang bị buộc chặt trên một con thuyền theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
“Tôi phải làm gì? Anh hướng dẫn tôi đi, tôi không biết xử lý vết đạn bắn.”
“Dùng thứ này rửa vết thương đã.” - David chỉ tay vào lọ sát trùng.
Khả Hân kéo áo anh ta lên, cô nhăn mặt không dám nhìn cảnh tượng máu me bê bết trước mặt.
“Nhanh tay lên, đừng lề mề nữa.” - Môi David trắng bệch, khó khăn nói từng chữ.
Khả Hân một tay cầm thuốc sát trùng đổ mạnh vào vết thủng một tay cầm bông y tế lau máu. Cô cũng không làm nhẹ tay gì, David đau đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tiếp theo làm gì?”
“Lấy đạn ra.”
“Anh tự làm đi.” - Khả Hân vội buông đồ trong tay xuống, cô đã giúp đến mức này là quá đủ rồi, cô không phải Bồ Tát mà vị tha đến vậy.
“Tôi không tự làm được.” - David bất lực nói - “Đợi ra đến hải phận quốc tế, sẽ có người đón tôi, đến lúc đó tôi sẽ thả cô về.”
Vẻ mặt Khả Hân vẫn đầy vẻ đề phòng, đối với cô lời của David không đáng tin lắm, anh ta có thể lật lọng bất cứ lúc nào.
“Tôi còn sống thì cô sẽ an toàn. Tôi đảm bảo sau khi tôi rời khỏi đây cô có thể trở về đất liền bình an vô sự.”
“Anh lấy gì đảm bảo chứ? Mấy phút trước thôi anh còn chĩa súng vào đầu tôi.” - Khả Hân miệng vẫn chất vấn anh ta nhưng tay đã cầm lại bông băng tiếp tục giúp anh ta khử trùng vết thương.
“Đừng tưởng tôi không biết cô vừa giấu pháo cứu hộ đi.” - David cười trừ - “Mạng sống của tôi nằm trong tay cô, mạng sống của cô cũng nằm trong tay tôi.”
Khả Hân mặc dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận David nói đúng.
“Đừng nuốt lời, anh đã hứa sẽ thả tôi về.”
“Bắt giữ cô bao nhiêu đây cũng đủ dày vò Lâm Vĩ Phong rồi, tôi còn muốn lần sau lại đấu với anh ta. Nếu thắng thua của hai người đàn ông lại quyết định bằng mạng sống của một người phụ nữ thì tôi đang tự hạ nhục mình.”
Khả Hân không tin David nhưng cũng hy vọng lần này anh ta không lừa cô.
“Tôi cần làm gì tiếp theo? Nói trước, tôi không gắp được viên đạn ra đâu.”
“Khử trùng dao và đồ gắp.” - David yếu ớt nói.
Nếu lúc này Khả Hân bỏ mặc không cứu thì David chết chắc nhưng cô không thể, cô không biết lái thuyền, cũng không biết cách liên lạc với bên ngoài. Người của David thì rất nhanh sẽ đến đây, nếu họ phát hiện cô cùng xác của David trên thuyền, cô còn mạng trở về với Vĩ Phong sao.
Khả Hân dùng thuốc khử trùng dao và nhíp y tế, David lấy trong túi ra bật lửa đưa cô, muốn cô hơ qua dao. Khả Hân vừa làm vừa nghĩ mấy tình tiết này bình thường cô đều xem trên phim, không ngờ bây giờ chính mình trải qua.
Toàn bộ quá trình lấy viên đạn ra đều là David tự thân làm, Khả Hân chỉ ở một bên bảo gì làm nấy, cô nhận ra David không phải nghiệp dư, động tác hay cách thức đều vô cùng bài bản, giống như đã được đào tạo.
Khả Hân đột nhiên nghĩ trở về phải hỏi Bạch Mai, học một khóa xử lý vết thương thế này, nếu đổi lại người bị bắn là Lâm Vĩ Phong, cô cũng có thể giúp đỡ anh. Quan trọng trước mắt vẫn là, có thể trở về được không đã.
“Khâu lại đi, tôi không khâu được.”
“Anh kêu tôi khâu lại hả?” - Khả Hân trừng mắt nhìn David - “Anh có bị điên không? Tôi không muốn tự tay gϊếŧ anh.”
“Khâu nhanh đi, cô còn dài dòng thì tôi chết thật.” - David nhét kim y tế vào tay Khả Hân.
Khả Hân hít sâu một hơi, bây giờ không còn sự lựa chọn khác, cứ tưởng tượng như đang may vá bình thường là được. David nhịn đau cắn môi đến bật máu, mặc dù anh ta đã tự tiêm một mũi thuốc tê rồi nhưng Khả Hân không hề nương tay chút nào, không biết là cô thật sự vụng về hay cố tình trả thù.
Mọi chuyện cuối cùng cũng xong, Khả Hân mặt đầy mồ hôi nằm vật ra sàn, tất cả những gì hoang đường điên khùng nhất đời cô đều xảy ra trong đúng một ngày hôm nay. Khả Hân xoa xoa bụng, đứa nhỏ bên trong giống như cũng đang kiệt sức như cô.
Khả Hân xem kỹ từng từng loại thuốc có trong hộp cứu thương, muốn tìm xem có thuốc nào giống với loại dưỡng thai cô hay dùng không. Đáng tiếc là không có, cô quay sang hỏi David:
“Trên thuyền có gì ăn không?”
“Tự tìm đi.”
Khả Hân đá vào chân David một cái rồi bắt đầu đi tìm, David mặc dù tức giận nhưng không thể làm gì cả, giờ đây anh ta chỉ có thể ngồi một chỗ chờ vết thương ổn định lại. Khả Hân không tìm được gì ngoài bánh mì lát và vài lon đồ hộp, cũng may trên thuyền có nước đóng chai.
Khả Hân mong là bụng mình khó chịu chẳng qua vì đói mà thôi, cô cố ăn thật nhiều nhưng chưa được mấy miếng lại buồn nôn.
“Ọe…”
Khả Hân nhịn xuống, uống thật nhiều nước vào, dù có khó chịu cô cũng phải ăn tiếp. Khả Hân ăn xong liền đem một ít bánh mì còn lại và nước sang để bên cạnh David.
“Anh nợ tôi ân tình này, anh nhất định phải giữ đúng lời hứa thả tôi trở về.”
“Yên tâm đi, dù tôi có là một tên khốn cũng là tên khốn giữ chữ tín.”
Màn đêm rất nhanh đã buông xuống, Khả Hân cũng không biết mình đã lênh đênh đến đâu rồi. Thỉnh thoảng cô lại lấy điện thoại ra xem nhưng không có sóng, mức pin cũng đã xuống cạn, nhanh thôi nó sẽ sập nguồn.
“Người của anh khi nào đến? Có khi nào chúng ta chết trước khi đợi được họ không?” - Khả Hân khó chịu nói, cô thật sự hết kiên nhẫn rồi.
“Nhanh thôi, chúng ta đến hải phận quốc tế rồi.” - David bình thản nói.
Sương đêm xuống rất lạnh, Khả Hân co ro ngồi trong một gốc, cô nghĩ đến anh, có lẽ giờ này anh đang tìm kiếm cô khắp nơi, chắc là anh đang hoảng loạn lắm. Ngoài cô ra không ai có thể xoa dịu được anh, không biết anh có thể làm ra chuyện gì nữa.
“Cô nghĩ Tuyết Dung còn sống không?” - David đột nhiên hỏi cô.
Khả Hân không phản ứng kịp, không biết trả lời thế nào.
“Chắc là không rồi, sau này sẽ không còn ai đi gây họa để tôi thu dọn tàn cuộc nữa.”
Khả Hân mím môi, cô có thể nhận ra sự đau lòng trong lời của David. Dù cô chẳng ưa gì Lý Tuyết Dung nhưng một sinh mạng đột ngột mất đi, có ai mà không thấy xót xa.
“Cô ta sống thật khổ sở, có lẽ đến một thế giới khác sẽ tốt hơn.”
“Đúng vậy, rõ ràng nó có thể về Canada, sống một cuộc đời mới nhưng nó vẫn vì cái thứ tình yêu ngu xuẩn gì đó mà chết.” - David chua chát nói.
“Một ngày nào đó cô cũng sẽ như nó, hôm nay không phải chết trong tay tôi thì ngày mai cũng là trong tay người khác. Mắt nhìn đàn ông của Tuyết Dung và cô quá kém.”
“Kém sao? Một người có thể nguyện chết vì tôi, tôi có gì luyến tiếc.”
David lắc đầu cười, trước mặt anh giống như một phiên bản Lý Tuyết Dung lương thiện hơn và may mắn hơn vậy.
“Nếu không phải do tôi nương tay, cô còn có thể ngồi đây nói chuyện với tôi sao? Sai lầm của Lâm Vĩ Phong chính là cho người khác biết cô quá quan trọng nhưng lại không để cô biết cô quan trọng với anh ta thế nào. Người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được thì chính là kém cỏi.”
Khả Hân không tranh cãi với David nữa, cô cũng không có hơi sức để tranh cãi. Thức ăn thật sự cũng không giúp cô thấy khá hơn, bụng vẫn cứ âm ỉ đau, lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi.
David thấy sắc mặt Khả Hân dần dần còn tái hơn cả mình, cau mày hỏi:
“Cô làm sao đấy?”
Khả Hân lắc đầu, yếu ớt nói:
“Anh mau chóng để tôi về đất liền thì tôi không sao rồi."
Cô vừa nói dứt câu thì thuyền của họ đột nhiên bị một ánh đèn từ một chiếc thuyền khác rọi thẳng vào.