i
Khả Hân vốn dĩ còn tưởng mình hiểu nhầm ý của Anna nhưng Anna nhắc đến cả tên “Vĩ Phong” thì sao có thể nhầm được.
“Cô biết Vĩ Phong? Anh ấy đang ở đâu?”
“Bạn trai…” - Anna đột nhiên ngập ngừng vài giây mới nói tiếp - “Bạn trai cũ của tôi tên là Hoàng Thiệu Huy, cô quen chứ?”
“Thiệu Huy là bạn thân của Vĩ Phong, tôi có biết anh ấy, suốt thời gian qua bạn trai của cô là anh ấy sao?” - Giọng nói của Khả Hân cũng trở nên kích động, không tin được Vĩ Phong vẫn luôn ở gần cô đến như vậy.
Anna nắm lấy hai tay Khả Hân giúp cô bình tĩnh:
“Chuyện này tôi cũng vừa biết gần đây thôi, Thiệu Huy nhờ tôi nhắn với cô, chồng cô đã đến được Canada rồi. Cô cố thêm một thời gian nữa, tin tưởng anh ấy, anh đang tìm cách để gặp được cô.”
Khả Hân không thể ngăn được xúc động trong lòng, hai mắt cô đỏ hoe rồi sụt sùi khóc. Không biết bao nhiêu đêm cô tự hỏi vì sao anh còn chưa đến tìm cô, cũng có lúc cô hoài nghi liệu anh có quên mất mẹ con cô hay không. Dù trong lòng cô vẫn luôn hy vọng vào ngày có thể đoàn tụ cùng anh nhưng không thể nào chắc chắn bằng những lời do chính anh gửi gắm.
“Vĩ Phong có được an toàn không?” - Khả Hân vội lau nước mắt, điều cô suy nghĩ được đầu tiên chính là lo cho an nguy của anh.
“Theo tôi biết thì vẫn an toàn, mọi người đợi đến bây giờ mới lộ diện chắc là thời gian qua phải chuẩn bị rất nhiều. Cô có thể yên tâm rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Khả Hân ngược lại bắt đầu lo lắng cho Anna, bởi vì Anna nói Thiệu Huy đã là bạn trai cũ. Nếu thật sự Thiệu Huy vì để tìm kiếm thông tin về cô mà làm tổn thương tình cảm của Anna thì Khả Hân thấy vô cùng áy náy.
“Anna, cô và Thiệu Huy thật sự ổn chứ?”
“Không sao cả, chúng tôi chia tay êm đẹp.” - Anna khẽ mỉm cười - “Khả Hân, cô cũng biết sóng gió thật sự sắp đến rồi, tôi không hy vọng ai phải chịu tổn hại nữa, dù là cô, gia đình cô hay cả David. Chúng ta đều biết bản chất David không xấu xa đến vậy nên cô hãy thử nói chuyện thật chân thành với anh ta.”
“Không sao cả, chúng tôi chia tay êm đẹp.” - Anna khẽ mỉm cười - “Khả Hân, cô cũng biết sóng gió thật sự sắp đến rồi, tôi không hy vọng ai phải chịu tổn hại nữa, dù là cô, gia đình cô hay cả David. Chúng ta đều biết bản chất David không xấu xa đến vậy nên cô hãy thử nói chuyện thật chân thành với anh ta.”
Khả Hân gật đầu, nếu có thể giải quyết chuyện này trong hòa bình, ai lại mong sẽ có đổ máu chứ.
“Thời gian tới có lẽ tôi sẽ ở lại trường nhiều, không về đây, nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.”
Khả Hân biết Anna có lẽ không muốn xen vào chuyện này nữa, dù sao thì Anna cũng chỉ là người vô tội không nên tiếp tục bị xem như một quân cờ.
“Cô cũng vậy, có chuyện gì cứ gọi cho tôi, cô luôn là mẹ nuôi của con gái tôi.”
Anna và Khả Hân ôm lấy nhau cả hai đều thở ra nhẹ nhõm, dù là ở trên phương diện nào có lẽ một gánh nặng nào đó của cả hai đều đã được tháo xuống.
Từ sau hôm được nhìn thấy Khả Hân thoáng qua đó, Vĩ Phong càng trở nên trầm lắng, anh nhốt mình trong phòng làm việc, Thiệu Huy cũng không thể ý kiến gì. Thiệu Huy thấy điện thoại liên tục được kết nối đến chỗ của Vĩ Phong, nghe qua thì đều là chuyện làm ăn nhưng không có chuyện nào không liên quan đến David.
Từ sau hôm được nhìn thấy Khả Hân thoáng qua đó, Vĩ Phong càng trở nên trầm lắng, anh nhốt mình trong phòng làm việc, Thiệu Huy cũng không thể ý kiến gì. Thiệu Huy thấy điện thoại liên tục được kết nối đến chỗ của Vĩ Phong, nghe qua thì đều là chuyện làm ăn nhưng không có chuyện nào không liên quan đến David.
“Đến lúc câu nói cho tôi biết là cậu định làm gì rồi đó?” - Thiệu Huy mang bữa sáng vào cho Vĩ Phong.
“Tôi đang sắp xếp một buổi gặp mặt với David.”
“Để làm gì?” - Thiệu Huy ngạc nhiên hỏi - “Định bắn nhau nữa à?”
Lâm Vĩ Phong lắc đầu, nâng tách cà phê nóng lên nhấp một ngụm:
“David thích đầu trí, anh ta để chúng ta nhìn thấy Khả Hân chỉ là bước đầu thôi. Thay vì chờ đợi anh ta ở đi bước tiếp theo chúng ta cứ để hỏi trực tiếp anh ta muốn làm gì.”
“Cậu liều lĩnh quá.” - Thiệu Huy chỉ biết thở dài bất lực.
“Tôi sẽ không sao đâu, tôi có cậu mà.” - Lâm Vĩ Phong bình thản nói, anh ta tin David không vội lấy mạng của mình như vậy.
Sau khi biết Vĩ Phong đang ở Canada, Khả Hân lúc nào cũng rơi vào trạng thái bồn chồn lo lắng nhiều thêm nữa là sự mong nhớ. Cô vẫn luôn muốn tìm cơ hỏi nói chuyện với David theo lời của Anna nhưng không dễ dàng chút nào. David gần đây cũng không đến chơi với Anju thường như lúc trước nữa, Khả Hân sợ David đang bận rộn đối phó với Vĩ Phong.
Sau khi biết Vĩ Phong đang ở Canada, Khả Hân lúc nào cũng rơi vào trạng thái bồn chồn lo lắng nhiều thêm nữa là sự mong nhớ. Cô vẫn luôn muốn tìm cơ hỏi nói chuyện với David theo lời của Anna nhưng không dễ dàng chút nào. David gần đây cũng không đến chơi với Anju thường như lúc trước nữa, Khả Hân sợ David đang bận rộn đối phó với Vĩ Phong.
David vừa về liền đi đến phòng Khả Hân thăm Anju:
“Con bé đâu rồi?”
“Đang chơi cùng Andrew ở trên lầu.” - Nếu có thể lựa chọn cô thật sự không muốn con gái và Andrew thân thiết như vậy.
“Cô ăn tối chưa? Tôi có mua bánh táo.”
Khả Hân nhìn trong tay anh ta đang cầm một hộp bánh táo, đó là cửa hiệu cô nói có mùi vị quen thuộc nhất.
“Cùng nhau ăn đi.”
Hai người cùng nhau ăn bánh táo, Khả Hân chỉ cắn một miếng rồi thở dài nói:
“Dù bánh táo này có vị gần giống nhất với bánh táo mà tôi thích nhưng nó vẫn không thể nào thay thế được.”
David vờ như không nghe hiểu ý của cô, vẫn tiếp tục ăn bánh một cách ngon lành.
“Đừng giả vờ nữa, tôi biết chuyện Vĩ Phong đã sang đây rồi.”
“Cô nghĩ nếu tôi không muốn để cô biết thì cô có biết được không?” - David vừa nói vừa bỏ phần bánh táo còn lại trở lại hộp.
“David, nếu anh thật sự quan tâm mẹ con tôi thì hãy để chúng tôi rời đi.” - Khả Hân không nhờ mình đã nói bao nhiêu lần câu này với David.
David lấy một tệp văn kiện đưa cho Khả Hân, hoàn toàn phớt lờ câu nói của cô:
“Lúc trước cô nói muốn học kinh doanh, lý thuyết cô cũng nắm nhiều rồi nhưng chưa từng có kinh nghiệm thức. Có một buổi ký kết hợp đồng mà tôi bận không thể đi được, cô thay tôi đi đàm phán đi, biết đâu nếu cô làm tốt tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Khả Hân nghe anh ta nói xong càng thêm mơ hồ, chuyện để cô đi ký hợp đồng gì đó chẳng phải quá vô lý hay sao?
“Anh đang nghĩ gì trong đầu vậy David?”
“Tôi đang nghĩ cô cần may âu phục để gặp đối tác.” - David nói xong dứt câu thì cũng đứng dậy, cầm theo hộp bánh táo rời khỏi phòng Khả Hân.
Địa điểm hẹn gặp là do phía Lâm Vĩ Phong chọn, điều này để đảm bảo an toàn cho anh. Thiệu Huy đã kiểm tra đến từng ngóc ngách trong tòa nhà, bố trí người của mình có mặt ở mọi nơi mới yên tâm để Lâm Vĩ Phong đến.
Lâm Vĩ Phong đang ngồi trong một căn phòng có thiết kế cổ điển, trong phòng chỉ có một chiếc bàn chữ nhật và hai chiếc ghế ở hai đầu ngoài ra không có thêm gì cả. Mọi thứ trong phòng đều có thể dễ dàng nhìn thấy để đảm bảo không ai có thể cài bom hay giấu vũ khí.
David đưa Khả Hân đến trước cửa căn phòng, hôm nay cô mặc một bộ âu phục màu trơn, lớp trang điểm sắc sảo, thật sự ra dáng một nữ doanh nhân. Cô nhìn chằm chằm David, giống như cố tìm ra đáp án cho câu hỏi tại sao anh ta lại làm vậy.
“Có thật là tôi bàn xong vụ làm ăn này, anh sẽ suy nghĩ về việc để mẹ con tôi đi sao?”
David đưa Khả Hân đến trước cửa căn phòng, hôm nay cô mặc một bộ âu phục màu trơn, lớp trang điểm sắc sảo, thật sự ra dáng một nữ doanh nhân. Cô nhìn chằm chằm David, giống như cố tìm ra đáp án cho câu hỏi tại sao anh ta lại làm vậy.
“Có thật là tôi bàn xong vụ làm ăn này, anh sẽ suy nghĩ về việc để mẹ con tôi đi sao?”
David cười như không cười ghé sát vào tai cô nói:
“Bước vào đó rồi cô hãy nhớ kỹ rằng tôi tôi vẫn luôn quan sát.”
Linh cảm giống như hôm ở trước cổng bệnh viện lại một lần nữa kéo về, Khả Hân nhận ra câu nói vừa rồi của David không bình thường chút nào. David đã rời đi được một lúc cô vẫn chưa mở cửa bước vào, cả một hành lang vậy mà lại chẳng có một người.
Rốt cuộc điều gì đang chờ đợi cô bên trong? Khả Hân hít sâu một hơi, cô đẩy cửa bước vào, người đàn ông đang ngồi trong phòng ngẩng đầu nhìn cô. Khả Hân dường như không còn nghe thấy tiếng tim mình đập nữa.