Khả Hân cố kìm nén lại những hỗn loạn trong lòng, ngoài kia lúc này còn có một người cần cô phải quan tâm. Khả Hân pha một chậu nước nóng, cô còn dùng tay thử độ nóng lạnh của nước đến hai lần.
Khả Hân đi ra ngoài nhìn thấy Lâm Vĩ Phong lại tự rót rượu cho chính mình, xem ra không quan tâm đến lời nói của cô lắm. Cô khẽ lắc đầu sau đó lấy một chiếc khăn bông cho vào trong chậu rồi vắt khô.
Khả Hân không nói tiếng nào cứ yên lặng mà đi đến bên người của Vĩ Phong, cẩn thận dùng khăn lau quanh vết thương của anh. Đây là lần đầu tiên Khả Hân lau người cho một người đàn ông, còn là người thường xuyên có những hành động quá trớn với cô, trong lòng Khả Hân giống như có trống đánh dồn dập.
Khả Hân xấu hổ vô cùng còn Vĩ Phong thì lại rất thư giãn, vẻ mặt hưởng thụ của anh càng làm cô thấy ấm ức. Tại sao người này có thể mặt dày vậy chứ!
Khả Hân lau sạch lưng cho Vĩ Phong rồi đi đổi một chậu nước mới cùng một chiếc khăn sạch đưa đến trước mặt anh:
“Vĩ Phong, còn lại mấy chỗ khác, anh tự lau đi.”
“Nhưng tôi không muốn tự mình làm.” - Lâm Vĩ Phong mắt nhìn cô, ý tứ trêu chọc rất rõ ràng.
Khả Hân tất nhiên nhìn ra điều đó nên càng không muốn ở đây dây dưa với anh nữa, nếu cô còn lau thêm chỗ khác không chừng sẽ tiếp tục bị anh khi dễ.
“Đó là chuyện của anh, không liên quan đến tôi.”
Khả Hân xoay người vừa định rời đi, một cánh tay vô cùng có lực đã bắt lấy cô kéo mạnh xuống.
“Nếu tôi cứ nhất quyết muốn cô lau thì sao?” - Lâm Vĩ Phong tiến sát đến gần cô, giọng nói tà mị mang theo hơi thở rượu vang, vừa là nhắc nhở vừa là cảnh cáo.
“Lâm Vĩ Phong, anh đủ rồi đó. Anh trai của anh dùng sinh mạng mình đổi cho anh thân thể bình an vô sự, vậy còn anh đối xử với anh ấy như nào? Anh đối xử với tôi như nào? Anh không thấy hổ thẹn với lương tâm sao?” - Khả Hân lạnh giọng nói.
Khả Hân thật sự không chịu nổi Lâm Vĩ Phong hết lần này đến lần khác sàm sỡ cô, đây không chỉ là chuyện danh dự của mình cô, mà còn là tôn nghiêm của cả Vĩ Thành. Chuyện này nếu còn tiếp diễn không chỉ quan hệ của cô và Vĩ Phong trở nên tồi tệ mà cả quan hệ anh em nhà họ cũng khó lòng nhìn mặt nhau.
Lâm Vĩ Phong lại không xem mấy lời này của cô vào tai, anh ngửa cổ uống hết ly rượu nhưng Vĩ Phong không định nuốt xuống mà hung hăng hôn lên môi của Khả Hân. Cái miệng cứ thích nói mấy lời chống đối này, anh đã muốn trừng phạt nó lâu rồi.
Lâm Vĩ Phong không biết có phải do rượu hay không, anh cảm thấy vô cùng ngọt, chiếc lưỡi không đứng đắn cũng như chủ nhân của nó liên tục luồn sâu vào mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô. Cách thức ‘rót’ rượu này của anh quá thô bạo so với những gì Khả Hân tưởng tượng được, cô không kịp nuốt rượu xuống nên bị sặc, dòng nước đỏ thuần từ khóe miệng trào ra lại trở thành khung cảnh quyến rũ khó tỏ.
Khả Hân tất nhiên muốn tránh né cái hôn này nhưng Vĩ Phong đang giữ chặt lấy gáy cô, không cho chút cơ hội phản kháng nào. Mỗi khi Khả Hân giãy dgia, Vĩ Phong lại thêm thô bạo hơn. Anh tàn nhẫn đến mức cắn vào đôi môi kia, dày vò nó không thương tiếc.
Khả Hân bỗng nhiên rất sợ, cô run rẩy, muốn trốn tránh nhưng không thể. Cô cảm thấy đây không phải một nụ hôn mà giống như Vĩ Phong đang muốn tìm một nơi để phát tiết. Cô càng không thể ngờ, nụ hôn đầu của mình lại bị anh cướp đi một cách mạnh bạo như vậy.
Lâm Vĩ Phong vốn định trêu cô một chút nhưng khi anh vừa chạm vào đôi môi đó, phản ứng trúc trắc của cô khiến anh hiểu ra không chỉ phương diện kia mà cả hôn môn cô cũng còn rất ngây thơ. Dục vọng trong lòng anh nổi lên, khiến anh không sao ngăn được mình muốn dày vò cô thêm.
Mấy giây tiếp theo, Khả Hân không phản kháng nữa, cô nghĩ mình càng phản kháng, anh sẽ càng làm tới mà thôi. Lâm Vĩ Phong thấy cô ngoan ngoãn hơn cũng trở nên dịu dàng, nụ hôn không còn mãnh liệt như trước. Ở những nơi trên môi bị anh cắn rách, Vĩ Phong không ngừng hôn nhẹ lên đó, giống như an ủi dỗ dành cô.
Khả Hân tất nhiên cảm nhận được những điều này, cô giống như rơi vào trong một hố sâu của những xúc cảm hỗn độn. Vì sao anh ta thô bạo vì sao anh ta dịu dàng, vì sao chính mình tức giận cũng vừa thấy rung động?
Sau khi hai môi rời nhau, Khả Hân liền ra sức hít lấy không khí nãy giờ bị cướp mất, cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác ‘hít thở không thông’ mà người ta thường viết trên tiểu thuyết là gì.
“Ngay từ đầu ngoan ngoãn thì đã không phải chịu đau rồi.” - Lâm Vĩ Phong khẽ nhếch môi, nhìn đôi môi anh đào bị anh dày vò để sưng lên thật sự vô cùng kích thích.
“Nếu cô còn không tiếp tục lau người cho tôi thì tôi sẽ còn trừng phạt cô.”
Lâm Vĩ Phong ngả người ra sofa, dáng vẻ đắc ý nhường mày nhìn Khả Hân, giống như hành động vừa rồi anh không hề sai mà cô mới chính là người sai khi phản kháng lại anh.
Khả Hân lần này bị anh chọc cho nổi điên thật rồi, báo mà không cắn người ta sẽ tưởng đó là mèo con. Cô giả vờ thuận theo anh, cầm chậu nước đến, vắt khăn, ngồi xổm xuống, chuẩn bị tiếp tục lau người cho anh.
Lâm Vĩ Phong cảm thấy rất dễ chịu, cả người thư giãn, hai mắt nhắm hờ tận hưởng sự chăm sóc chu đáo của cô. Lâm Vĩ Phong đã lâu rồi không có phụ nữ bên cạnh, cộng thêm trước nay không có phụ nữ nào đối với anh tỉ mỉ dịu dàng như thế, vậy nên đối với anh những chuyện Khả Hân đang làm có ý nghĩa không nhỏ.
Nhưng ngay lúc Lâm Vĩ Phong đang vô cùng hưởng thụ, Khả Hân từ một con mèo ngoan liền hóa thành báo dữ. Cô nhe nanh muốn cắn mạnh vào vai anh một cái nhưng khi gần đến nơi liền nhớ tới chuyện anh bị thương đành cúi đầu cắn chỗ khác.
Không ngờ lại cắn ngay ngực anh, còn là cắn trúng điểm vô cùng mẫn cảm kia. Một cú cắn này thật sự có thể nói là đau thấu trời xanh. Khả Hân sở dĩ cắn anh như vậy, một phần là vì cô thẹn quá hóa giận, một phần là muốn nói cho anh biết, cô không phải người không biết phản kháng. Chọc giận cô, cô cũng sẽ nhe nanh đáp trả.
Khả Hân cắn xong thì lập tức ngồi dậy, vô cùng quyết đoán hai chân phi thẳng ra khỏi phòng chạy một mạch xuống lầu. Không cho Vĩ Phong có bất kỳ cơ hội nào để bắt cô lại.
Lâm Vĩ Phong thì hoàn toàn cứng người, anh rất bất ngờ, bất ngờ đến nghiến răng nghiến lợi. Không ngờ anh lại lơ là đến mức để cô cắn cho một cái. Điều này thật sự đã chứng minh một chuyện, anh đang dần buông lỏng cảnh giác với cô.
Lâm Vĩ Phong nhìn chỗ sưng đỏ bị cô cắn, vừa tức giận vừa buồn cười. Có ai bị khi dễ xong lại chọn cách này để trả thù cơ chứ. Như này lại càng làm cho người ta muốn ức hiếp cô nhiều hơn mà thôi. Quan trọng là cô vừa cắn xong thì bỏ chạy.
“Khả Hân ơi Khả Hân, cô làm vậy có biết là khiến người khác rất muốn khi dễ cô không hả?” - Lâm Vĩ Phong lắc đầu cười.
Anh chạm nhẹ lên vết cắn của cô đúng là cắn không nhẹ, còn in hằn dấu răng. Cảm giác đau đau tê tê này đúng là khiến người ta không quên được, xem ra anh phải tìm cơ hội đòi lại từ chỗ của cô chuyện này cả vốn lẫn lãi.
Khả Hân chạy một mạch xuống tầng dưới, đến quay đầu lại cũng không dám. Khả Hân làm xong mới nghĩ tới hậu quả, sợ Vĩ Phong sẽ đuổi theo tìm nàng trả thù. Cô nhìn đông nhìn tây quyết định lao thẳng vào phòng của dì Ba.
“Phu nhân, phu nhân, cô làm sao vậy?” - Dì Ba thấy cô hốt hoảng như vậy thì vô cùng lo lắng, hơn nữa bà càng lo Khả Hân lại bị Vĩ Phong làm cho tức giận đến bỏ đi - “Có phải cô cãi nhau với nhị thiếu gia không?”
“Không… không… ” - Khả Hân vừa nói vừa thở hổn hển.
“Vậy là nhị thiếu gia ức hiếp phu nhân sao?” - Dì Ba chuyển từ lo lắng sang phấn khích, hai người này có phải lại tiến thêm một bước rồi không?
“Con và Vĩ Phong đánh nhau…”
“...” - Dì Ba đơ ra mấy giây rồi hét lên - “Cái gì?”