Dì Ba hầu hạ Lâm Vĩ Thành ăn tối xong thì đi xuống lầu, Khả Hân vẫn luôn chờ ở đây để hỏi thăm tình hình của anh.
“Hôm nay anh Vĩ Thành có ăn được nhiều không dì?”
Khả Hân nhìn vào khay thức ăn trên tay dì Ba, cháo vơi đi ba phần, còn những dĩa nhỏ thức ăn kèm hầu như không có động qua.
“Vẫn như hôm qua, cậu ấy chỉ ăn đúng ba bốn muỗng.” - Dì Ba thở dài một tiếng.
Khả Hân nghe thế trong lòng cũng thấy không yên tâm:
“Dì Ba, dì thuyết phục quản gia Thuận và bác sĩ Kiên cho con vào chăm sóc anh ấy được không? Biết đâu con có thể thuyết phục anh ấy ăn nhiều một chút, cơ thể anh ấy bây giờ đã yếu như này, nếu còn không ăn thêm thì sao duy trì nổi.”
“Nhị thiếu gia đã dùng hết các biện pháp rồi, phu nhân vào đó cũng không thể làm gì hơn đâu. Hơn nữa đại thiếu gia không muốn dọa phu nhân sợ, cậu ấy dù sao cũng có chút tự ti.” - Dì Ba lại lắc đầu.
“Nhưng con đã gặp anh Vĩ Thành vài lần rồi, con không sợ anh ấy.”
Dì Ba không muốn cùng cô nói chuyện này nữa, nhanh chóng đánh trống lảng:
“Đúng rồi phu nhân, ba ngày rồi nhị thiếu gia có gọi cho cô chưa?”
“Không có, vậy Vĩ Phong có gọi về cho dì hay quản gia không?” - Khả Hân cũng hỏi ngược lại.
“Cũng không có…” - Hai mày của bà hơi nhăm lại - “Chắc là nhị thiếu gia cố tình làm vậy, đại thiếu gia mỗi ngày đều lo lắng an nguy của nhị thiếu gia, cậu ấy không báo tin về, đại thiếu gia cũng sẽ không làm gì quá khích, yên ổn chờ tin.”
Khả Hân khẽ mím môi, hóa ra ba ngày qua Lâm Vĩ Phong cũng không có liên hệ gì với dì Ba và quản gia Thuận, lo lắng trong lòng lên càng nhiều thêm. Nếu Vĩ Phong thật sự như lời của dì Ba nói dùng cách này để đảm bảo anh trai không hành động thiếu suy nghĩ thì cũng quá nhọc lòng cho anh.
Lâm Vĩ Thành không có được tin tức của anh thì anh cũng không có được tin tức của anh trai, như vậy chính anh cũng không yên tâm được. Khả Hân cảm thấy đêm nay có lẽ mình không sao ngủ ngon được, vốn cho rằng anh liên hệ về nhà, lấy đó để trấn an bây giờ biết rằng từ khi anh đi đến giờ vẫn không có tin tức, cô thật lòng cười không nổi.
Mặc dù bác sĩ Kiên vẫn chưa cho phép cô vào phòng bệnh chăm sóc Vĩ Thành nhưng Khả Hân vẫn rất chăm chỉ mỗi ngày ngồi xem sách trị bỏng, xem hết cuốn này đến cuốn khác, chỉ hy vọng bản thân có thể góp sức dù là phần nhỏ nhất.
Đột nhiên cửa phòng khác bị đẩy mạnh ra, Khả Hân vội đặt sách xuống đứng dậy ra xem. Khả Hân nhìn thấy người bước vào rất cao lớn, một người đàn ông vạm vỡ cao phải hơn 1m9, cảm giác vô cùng áp bức người khác.
“Anh… anh tìm ai?” - Khả Hân cảm thấy có hơi sợ hãi, bởi vì lần trước Lâm Dương Minh từng tới đây làm loạn một trận nên giờ người đàn ông lạ nào bước vào cô đều thấy căng thẳng.
Người vừa bước vào là Dương Trạch, tất nhiên là không có ý xấu gì.
Khả Hân vừa hỏi dứt câu đã vươn tay xuống bàn trà cầm một cây gậy đánh golf lên. Sau chuyện của Lâm Dương Minh, gậy đánh golf trong nhà càng được bố trí ở khắp nơi trong nhà, ở đâu cũng có thể dễ dàng chọn lấy một cái.
Dương Trạch nhìn thấy Khả Hân liền bật chế độ máy quét, từ trên xuống dưới không chỗ nào không soi xét.
“Cô chính là người vợ Vĩ Phong mới cưới về đó à?” - Dương Trạch cũng không quan tâm tới cây gậy đánh golf trong tay cô, nhướng mày hỏi.
Chuyện Lâm Vĩ Phong kết hôn cũng không có giấu diếm Hoàng Thiệu Huy mà Hoàng Thiệu Huy biết tất nhiên sẽ nói cho Dương Trạch biết.
Từ khi nào mình thấy người vợ Vĩ Phong mới cưới về vậy? Khả Hân hơi đỏ mặt, người đàn ông này sao lại nói lung tung thế chứ. Cô nghĩ có lẽ anh ta cũng giống những người khác, không tin rằng có cô gái dám gả cho Vĩ Thành.
“Tôi là vợ của Vĩ Thành.” - Khả Hân nghiêm túc sửa lại lời nói của Dương Trạch.
Vợ của Vĩ Thành? Dương Trạch cảm thấy Khả Hân không giống như đang nói dối, vậy thì tại sao cô lại cho rằng mình là vợ của Vĩ Thành. Lâm Vĩ Phong đang chơi trò gì vậy chứ?
Dương Trạch đánh giá cô lại lần nữa, chẳng qua là một cô gái hiền lạnh vô hại, anh ta không có ý định vạch trần Vĩ Phong. Chuyện vợ chồng nhà người ta, không nên xen vào thì hơi nhưng Dương Trạch vẫn không nhịn được nói một câu:
“Cô chưa bị Vĩ Phong đùa chết, đúng là mạng lớn.”
Lời này của Dương Trạch không có nói đùa, phỏng chừng mấy tháng trước, Lâm Vĩ Phong chính là người không kiếm chuyện dày vò người khác tới chết đi sống lại thì không dừng tay đâu. Đừng nói là anh ta hay Hoàng Thiệu Huy, ai cũng từng tự thân trải nghiệm rồi. Một cô gái mỏng manh như này có thể sống sót đến bây giờ cũng coi như kỳ tích.
“…” - Khả Hân cắn môi không đáp, chỉ có cây gậy trong tay là càng nắm chặt hơn.
Khả Hân thấy Dương Trạch muốn đi lên lầu, liền giơ cây gậy lên hướng về phía anh ta, bước ra chắn phía trước. Dương Trạch nhìn bộ dạng này của cô có chút buồn cười, mặt thì tỏ ra không sợ hãi nhưng hai tay lại run lên:
“Cô cảm thấy có thể cản được tôi không?”
“Anh đừng tới đây!” - Khả Hân hét lên, Dương Trạch tiến lên một bước Khả Hân theo bản năng liền vung gậy lên đánh xuống.
Kết quả cây gậy hoàn toàn bị Dương Trạch tay không bắt được, cô không nói nên lời, tại sao người đàn ông này có thể mạnh như thế. Trong lúc cô còn đang ngơ ngác, quản gia Thuận đã vội vàng chạy đến giải thích thân phận của người trước mặt.
“Phu nhân, đừng đánh, đây là cậu Dương Trạch, ân nhân của gia đình chúng ta.”
Ân nhân? Khả Hân vội vàng bỏ cây gậy đánh golf xuống, cúi đầu xin lỗi. Hóa ra là người quen nên mới có thể đi một mạch với tới cửa chính biệt thự, trước khi Lâm Vĩ Phong đi đã cho người canh giữ vô cùng nghiêm ngặt quanh biệt thự.
“Xin mời lên lầu, đại thiếu gia đã đợi anh từ lâu.” - Quản gia Thuận cùng Dương Trạch đi lên lầu.
Khả Hân không vội về phòng mà chính mình tiếp tục ở lại phòng khách, Dương Trạch kia dù là bạn hay thù thì cô cũng sẽ canh giữ ở đây. Đợi khi nào anh ta rời khỏi cô mới có thể an tâm được. Ngẫm lại thì Khả Hân càng thấy người tên Dương Trạch này rất kỳ lại.
Lần đầu gặp cô, tại sao anh ta không cho rằng cô là giúp việc hoặc y tá gì đó mà câu đầu tiên đã khẳng định cô là vợ của Lâm Vĩ Phong? Nếu anh ta có nghe tin lá cải thì cũng phải là vợ của Vĩ Thành chứ? Người này giống như biết được rất nhiều chuyện nhưng lại không muốn nói ra.
Dì Ba mang nước vào phòng y tế xong thấy cô vẫn còn ngồi ở phòng khách nên đến khuyên:
“Phu nhân, cô cứ về phòng đi, không có chuyện gì đâu.”
Khả Hân không nghe, cô theo dì Ba vào phòng bếp hỏi cho rõ:
“Rốt cuộc Dương Trạch kia là ai vậy dì?”
“Cậu Dương Trạch là ân nhân của nhà ta, chính cậu ấy ở trong biển lửa cứu được nhị thiếu gia ra.” - Dì Ba nói xong lại thở dài, cứu được nhị thiếu gia nhưng đại thiếu gia thì không may mắn như thế, chuyện này ai cũng biết là không thể, chỉ là nghĩ tới tình trạng Vĩ Thành bà vẫn rất đau xót.
“Vậy sao không cùng cứu anh Vĩ Thành?”
Khả Hân tất nhiên biết bên trong có ẩn tình, nhưng cô đã hỏi nhiều lần rồi không ai chịu nói cả, hôm nay có sự xuất hiện của Dương Trạch càng thuận tiện để nhắc đến hơn.