Khả Hân và Kim Chi bị dọa đến ngây ra, bọn họ vẫn là hai cô gái chưa từng trải sự đời chưa bao giờ gặp phải trường hợp hỗn loạn như vậy. Hai ngươi chỉ cho là đi nhảy kiếm tiền đơn thuần, không ngờ sẽ gặp phải những người đàn ông không có chừng mực như này.
Những chai bia, ly bia bị ném lên văng ra la liệt khắp nơi, Khả Hân cố gắng dùng thân mình che chắn cho Kim Chi. Cả hai ngồi ở đó bất lực, miệng chỉ biết gào lên cần xin bọn họ:
“Đừng ném nữa mà, đứng ném nữa, có người bị thương rồi.”
Mặc kệ những tiếng van xin yếu ớt của Khả Hân, đám đàn ông bên dưới vẫn cứ điên cuồng kêu lên:
“Nhảy tiếp đi, mau nhảy tiếp cho bọn tao coi!
Người tới chỗ này vui vẻ đa phần đều là kiểu người thích tìm sự kích thích, sẽ có mấy ai chịu thương tiếc cho hai cô gái yếu đuối. Dáng vẻ bất lực của Khả Hân và Kim Chi càng làm cho bọn họ thích thú, càng khiến bọn họ có được cảm giác được thỏa mãn thú tính.
Một tên đàn ông thấy hai cô gái vẫn cứ ngồi đó ôm lấy nhau không chịu nhảy tiếp tức giận leo hẳn lên sân khấu. Ông ta bước tới chỗ Khả Hân muốn kéo cô qua một bên:
“Cút ra chỗ khác đi, để cho nó nhảy tiếp.”
“Không thể nhảy tiếp đâu, em ấy bị thương rồi.” - Khả Hân gắt gao che chở cho Kim Chi.
“Tao có tiền, tao cho tiền gấp năm lần, nó có chết cũng phải nhảy tiếp cho tao.” - Tên đàn ông hung hăng nói, trên người toàn là mùi rượu.
“Tiền… tiền đều trả lại cho mấy người, chúng tôi không cần.” - Khả Hân vội vàng gom tiền mấy người kia ném lên sàn đưa lại cho tên đàn ông đó.
“Con ranh này! Dám trả tiền lại sao?” - Hắn duỗi tay túm lấy tóc của Khả Hân.
“Buông ra!”
Một âm thanh lạnh băng rít gào trong không khí truyền tới, bóng dáng cao lớn từ đâu nhanh chóng vụt qua. Tên đàn ông say rượu chưa kịp phản ứng gì đã bị đá rơi xuống sân khấu.
Khả Hân ngẩng đầu lên, trái tim không nhịn được run lên, người tới cứu cô chính là Lâm Vĩ Phong.
Tại sao anh ta lại đến đây? Anh ta biết mình đang gặp nguy hiểm sao? Khả Hân vội vàng cúi đầu xuống như trẻ con mắc lỗi, cô không dám nhìn dáng vẻ tức giận của anh lúc này. Cô biết là nếu anh không đến kịp có lẽ khi nãy cô và cả Kim Chi đều không còn toàn vẹn.
Lâm Vĩ Phong dứt khoát nắm lấy cổ tay của cô lôi cô đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh. Anh cố gắng kiếm nén lại tức giận trong lòng, nghiến răng nói ra từng chữ:
“Vì cái gì đi tới đây làm vũ nữ? Có biết đám đàn ông ở đây đều là loại người gì không hả? Nhảy cho bọn họ xem chính là tự mình dâng lên để bọn họ ăn sống!”
Khả Hân cắn môi, cô không biết phải giải thích sao. Nếu cô nói cô là vì kiếm tiền học phí, liệu anh có tin tưởng mấy lời này không?
“Trả lời!” Lâm Vĩ Phong gằn giọng, anh nhấc cả người cô lên đặt trên bồn rửa mặt, giam cô ở trong vòng tay mình.
“Chúng ta trở về rồi nói có được không?” - Cô nhỏ giọng nói, cả người đều căng thẳng.
“Không được. Cô nói rõ cho tôi, tại sao muốn đi câu dẫn đàn ông? Tôi không đủ thỏa mãn cô?” - Gương mặt anh vẫn còn vẻ tức giận khó che giấu nhưng thêm vài phần ý tứ ái muội.
Khả Hân sợ nhất mỗi khi thấy biểu cảm này của anh, bởi vì tiếp sau đó chắc chắn là anh chuẩn bị khi dễ cô. Trong nhà vệ sinh và bên ngoài đều không có tiếng động gì, cô có kêu cứu cũng vô phương.
Nhưng mà dù có thể kêu cứu Khả Hân cũng không dám kêu. Lâm Vĩ Phong vừa mới cứu cô thoát khỏi nguy cảnh, cô mở miệng kêu cứu lần nữa, khác nào vả vào mặt anh, chọc anh giận hơn.
Khả Hân đột nhiên nghe một âm thanh mở khóa kỳ lạ vang lên, cô cúi đầu xuống nhìn. Lâm Vĩ Phong đang mở khóa dây thắt lưng, hai má cô nóng bừng, vội vàng muốn bỏ chạy.
Cô dùng hay tay chặn ở ngực anh ngăn cho anh càng lúc càng tiến lại gần nhưng cô muốn chạy lúc này không được. Phía sau lưng cô là bồn rửa mặt, phía trước lại là thân hình cường tráng của anh, giống như miếng nhân, đang bị hai lát bánh mì kẹp ở giữa.
Khả Hân rất sợ Vĩ Phong sẽ ngay tại đây là 'ăn' cô luôn. Bình thường cô không dám chắc nhưng lúc này anh giống như nổi điên lên vậy.
“Vĩ Phong, anh muốn làm cái gì? Anh… anh không thể làm vậy với tôi được.”
“Vì sao không được?” - Anh kề sát bên vành tai cô nói, giọng điệu xen lẫn giữa giận dữ và động tình, ngay sau đó không nhịn được cắn nhẹ một cái - “Còn không chịu nói?”
Vành tai vốn là nơi mẫn cảm, bị anh hết liếm rồi cắn khiến cho thân thể Khả Hân giống như bị lửa thiêu đốt. Kiểu trừng phạt này của anh chẳng khác nào là muốn chỉnh chết cô.
“Vĩ Phòng, tôi sai rồi, tôi đến đây nhảy chỉ là vì học phí cho kỳ sau thôi.”
“Kiếm học phí kỳ sau? Vì chút ít tiền đó mà dám tới đây nhảy khiêu gợi cho lũ đàn ông đó xem? Là cô xem nhẹ sự quyến rũ của bản thân hay muốn bị người ta ăn tươi nuốt sống mới thỏa lòng?” - Vĩ Phong nghe xong lý do của cô tức giận càng dâng cao.
Khả Hân cảm nhận được rất rõ ràng mông mình bị một bàn tay thô ráp nâng lên. Hai mắt cô không kiềm được mà đỏ hoe, cô chỉ muốn tránh khỏi bàn tay của anh. Nhưng càng giãy giụa thì cánh tay càng siết chặt, cả cánh tay đang giữ eo của cô cũng khiến Khả Hân không nhúc nhích được.
“Tôi thật sự biết sai rồi, từ nay về sau tôi sẽ không đến mấy chỗ này nữa.”
“Ngu ngốc!” - Lâm Vĩ Phong gầm nhẹ một tiếng. Lửa giận trong lòng anh nhất định phải có chỗ phát tiết.
“Rẹt!” - Tiếng thứ gì đó bị xé rách vang lên trong không khí. Đến khi Khả Hân ý thức được thứ gì vừa bị xé thì cô vô cùng hốt hoảng.
Phần dưới của chiếc váy bó sát màu xanh ngọc đã bị Lâm Vĩ Phong dứt khoát xé nát, cả người cô cố gắng vặn vẹo đứng lên.
“Lâm Vĩ Phong, đừng như vậy, đừng như vậy...”
“Không như vậy cô làm sao nhớ kỹ?” - Xem ra lần này anh thật sự tức giận, lý trí cũng bị ném sang một bên.
Khả Hân biết mình không thể nào chạy thoát được nhưng cô vẫn gào lên kêu cứu:.
“Bên ngoài có người không? Cứu tôi với! Tôi ở trong nhà vệ sinh!”
Khả Hân kêu rất to, cô thật sự sợ cô và anh sẽ ở trong này phát sinh ra chuyện không thể quay đầu được. Nhưng cô kêu liên tiếp mấy tiếng thì trong ngoài nhà vệ sinh vẫn im ắng không động tĩnh.
Lâm Vĩ Phong nheo mắt chăm chú nhìn cô, dáng vẻ kiêu ngạo như muốn nói: Dù cô có gào đến tắt tiếng cũng không có ai đến đâu.
Khả Hân sợ hãi càng thêm sâu, cả người run lên cố gắng khép chặt hai chân. Nhưng anh lại hung hăng tách hai chân cô ra chen chân mình vào giữa.
“Không gọi nữa?” - Lâm Vĩ Phong ghì lấy cô trong lòng ngực - “Tôi và đám đàn ông?”
“…” - Khả Hân khóc không ra nước mắt, so với đám người điên cuồng khi nãy, anh càng đáng sợ hơn.
Bỗng nhiên nơi mẫn cảm của cô bị một vật lạ xâm nhập vào. Cơ thể cô kích động co quắp lại, miệng không dám phát ra một âm thành nào. Cảm giác kia thật sự có chút quen thuộc, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Anh cũng từng làm vậy với cô, động tác cũng giống như bây giờ, dùng ngón tay mà xâm phạm cô.
Khả Hân không biết bản thân may mắn hay xui xẻo nữa, may mắn vì hai lần rồi Vĩ Phong cũng không làm tới bước cuối giữ cho cô một thân trong sạch. Trong lòng cô ngập tràn chua chát, chính mình bị em chồng sỉ nhục còn phải cảm thấy may mắn hay sao?