Lâm Vĩ Phong nhìn lên màn hình thấy một người đang trùm đầu bằng khăn màu đen đi đến bên song sắt. Lâm Vĩ Phong không có lo lắng bởi vì anh chỉ liếc qua một cái đã có thể nhận ra người đó là Hoàng Thiệu Huy.
Hoàng Thiệu Huy trời sinh có tiên khí trong người, dù cho có tự biến mình thành bộ dạng lưu manh ngả ngớn kiểu nào thì khí chất thoát tục đó không sao mờ đi được.
Khả Hân đang gào thét ở hàng rào thì nghe thấy tiếng bước chân đi tới. Không biết người tới là ai nhưng cô quyết định trước nhất phải trốn đi đã, chờ xem là chuyện gì rồi mới lên tiếng. Khả Hân chạy vào trong phòng, trốn ở sau sofa.
Hoàn Thiệu Huy che kín mặt chỉ lộ hai mắt và miệng đi đến song sắt nhìn vào trong phòng quan sát cô. Khả Hân thấy người này đến là vì mình liền lên tiếng:
“Anh là ai vậy? Vì sao lại bắt tôi, có thể thả tôi ra không?”
“Sau khi chuyện tốt thành rồi thì sẽ thả người, không cần vội.”- Giọng nói của Hoàng Thiệu Huy rất nhẹ nhàng, không hề hung hăng, cậu còn lấy điện thoại ra quơ quơ lên.
“Đây là đâu? Vì sao mấy người bắt tôi tới đây?” - Khả Hân tiếp tục hỏi.
“Bởi vì cô là người phụ nữ của Lâm Vĩ Phong nên mới bị bắt tới đây.”
Hoàng Thiệu Huy tuy đã gặp qua Khả Hân nhưng vẫn nhìn chưa kỹ, bây giờ quan sát ở khoảng cách gần thì thấy cô gái này cũng thật bình thường, không quốc sắc thiên hương gì cả. Tại sao Lâm Vĩ Thành lại chọn cô gái như vậy cho Vĩ Phong?
“Tôi không phải là người phụ nữ của Lâm Vĩ Phong, chồng của tôi là anh Vĩ Thành.” - Khả Hân không đồng tính chỉnh lại.
“Cái gì? Cô nói chồng mình là Lâm Vĩ Thành? Cô chắc chưa?” - Hoàng Thiệu Huy ngơ người, sao có thể là vợ của Vĩ Thành được. Dương Trạch và cậu ta chắc chắn không có bắt nhầm người. Đây là cô gái Vĩ Phong mới cưới, do Vĩ Thành bắt ép, làm gì có chuyện là vợ của Vĩ Thành.
“Chuyện này là vô cùng chính xác. Anh có thể thả tôi về được chưa?” - Khả Hân thấy người bịt mặt này không đáng sợ lắm nên muốn thử thương lượng với anh ta. Nếu thật sự là hiểu lầm, có lẽ cô nói thêm mấy câu sẽ được ra về.
“Chồng tôi còn chờ tôi ở nhà về chăm sóc, mong anh thả tôi ra.”
“Sao có thể như vậy? Sao là vợ của Vĩ Thành được…” - Hoàng Thiệu Huy bắt đầu rối lên, hôm đó anh và Dương Trạch còn chứng kiến hai người này ở trong nhà vệ sinh chơi trò kích thích mà.
Nếu mà Khả Hân nói dối thì Thiệu Huy thấy cô chắc chắn phải là diễn viên hạng A vì thái độ và giọng điệu của của cô lúc này vô cùng chân thành, giống như chuyện cô là vợ của Vĩ Thành mới là sự thật vậy. Hoàng Thiệu Huy ôm đầu, đột nhiên cậu nghĩ tới đây là trò của Vĩ Phong. Có lẽ vì bị ép lấy Khả Hân nên mới không cam tâm mà tìm cách lừa gạt cô.
‘Vĩ Phong thật biết chơi, đúng là tình thú mà.’ Hoàng Thiệu Huy cảm thán trong lòng, vuốt vuốt cằm cười lớn.
Khả Hân giật giật khóe môi, cảm thấy tên bắt cóc này đầu óc chắc là có vấn đề rồi.
“Giờ thả tôi được chưa?”
“Chị dâu, chúng ta lựa chọn chuyện này trước đi.” - Thiệu Huy đưa di động lên cao.
“Chị dâu?” - Khả Hân đứng dậy khỏi sofa nhìn chằm chằm vào người đàn ông che mặt - “Anh biết Vĩ Thành sao?”
“Không! Không biết!” - Hoàng Thiệu Huy nghiến răng, cậu không ngờ mình lanh miệng gọi Khả Hân là ‘chị dâu’.
“Anh vừa gọi tôi là chị dâu, nếu đã gọi như thế anh phải quen biết với Vĩ Thành.” - Khả Hân mạnh dạn nói - “Người quen thì anh mau thả tôi đi, Vĩ Thành còn chờ tôi.”
‘Tôi lỡ miệng gọi cô là chị dâu cũng vì Vĩ Phong, liên quan gì Lâm Vĩ Thành đâu.’, Thiệu Huy lần nữa cảm thán.
“Tôi không quen biết gì người cô nói. Cô đừng có lộn xộn nữa, hãy ngoan ngoãn nghe theo những gì tôi nói đi. Bằng không tôi sẽ đem cô qua Ấn Độ, chắc cô cũng biết ở Ấn Độ một đám đàn ông tụ lại thường làm gì phụ nữ rồi chứ?”
Khả Hân nghe lời đe dọa này cũng bắt đầu thấy sợ, tính mạng của cô đang nằm trong tay bọn người bắt cóc này. Cô ngàn vạn lần không nên chọc giận bọn họ, nếu không chắc chắn người chịu thiệt là cô.
“Muốn tôi thả cô cũng rất dễ, tôi đưa điện thoại cho cô. Cô chỉ được gọi một cuộc duy nhất, gọi cho đúng một người, bảo người đó mang 3 nghìn tỷ đến đây chuộc cô về. Nhớ là chỉ gọi một lần duy nhất.” - Hoàng Thiệu Huy đã bắt đầu nêu ra quy tắc trò chơi.
“Ba nghìn tỷ… tôi không đáng giá như vậy.” - Khả Hân có chút suy sụp, con số này lớn quá, dù cho cả cơ thể cô khảm kim cương cũng không đáng tiền như thế.
Có ai sẽ chịu bỏ ba nghìn tỷ ra cứu cô về? Nghĩ nát óc Khả Hân cũng không biết gọi cho ai.
“Cô cho rằng cô không đáng giá nhưng người khác thì chưa chắc. Đừng nói là ba nghìn tỷ, ba mươi nghìn tỷ cũng có người nguyện chuộc cô về.” - Hoàng Thiệu Huy cười đầy ẩn ý.
“Mau lựa chọn một người gọi điện thoại đi. Đọc số, tôi gọi thay cô.”
Hoàng Thiệu Huy rất muốn xem cô sẽ chọn gọi cho ai trong cuộc điện thoại cầu cứu quan trọng này. Nếu không phải là Lâm Vĩ Phong thì chắc chắn anh sẽ tức giận vô cùng, có khi lật tung cả chỗ này.
Khả Hân cắn môi suy ngẫm, cô nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại trên tay người bịt mặt. Sau đó cô nảy ra một ý tưởng, nhỏ giọng nói:
“Được, tôi đọc một số cho anh.”
Hoàng Thiệu Huy không đưa điện thoại cho Khả Hân, cậu đứng bên ngoài song sắt chờ cô đọc rồi bấm số. Khả Hân tùy tiện đọc một số nhưng đọc rất nhỏ, sau đó tỏ ra rất thân thiện nói:
“Anh nghe rõ không? Tới gần đây tôi đọc lại cho anh bấm.”
Số điện thoại kia đương nhiên không phải của Lâm Vĩ Phong, Hoàng Thiệu Huy vô cùng phấn khích. Cậu ta nhìn vào camera trên góc, chắc chắn là người ở phòng quan sát đang giận tới đen mặt. Vợ của mình bị bắt cóc, được gọi điện thoại cầu cứu lại không gọi cho mình. Đối với một người đàn ông mà nói đây chính là một nỗi nhục lớn.
Trong lúc Hoàng Thiệu Huy còn đang bày ra vẻ mặt khiêu khích thì Khả Hân đã nhanh tay lao tới gần song sắt giật lấy điện thoại từ tay cậu. Hoàng Thiệu Huy hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ thấy một cơn gió vụt quá, điện thoại thì bị cướp mất.
Hoàng Thiệu Huy đứng như trời trồng, cậu không ngờ cô gái này cũng biết tính toán, hoàn toàn không phải kiểu ngu ngốc dễ lừa. Lâm Vĩ Phong nhìn qua màn hình, khóe môi khẽ nhếch lên, vô cùng hài lòng với hành động này của cô.
“Đúng là người phụ nữ của tôi, không vô dụng.”
Lâm Vĩ Phong không cần một cô gái xinh đẹp thông tuệ mọi thứ hàng đầu, anh chỉ cần một người không quá ngốc, tấm lòng trong sách mà thôi. Nhìn thấy Khả Hân còn biết dùng chiêu cướp điện thoại này, anh rất đắc ý.
Sau khi cướp được điện thoại, Khả Hân liền chạy về góc phòng đứng, cách xa với hàng rào sắt. Cô hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh bấm số ‘113’. Hoàng Thiệu Huy lập tức bừng tỉnh, còn tưởng cô sẽ giật điện thoại gọi cho ai không ngờ trực tiếp gọi cho cảnh sát. Cậu nhìn vào camera, gấp gáp hét lên với phòng điều khiển:
“Chặn tín hiệu! Mau chóng chặn tín hiệu!”
Khả Hân vừa mới nghe tiếng của cảnh sát bên kia chưa kịp nói gì thì đã truyền tới âm thanh ‘Tút… tút…’, Khả Hân hoảng hốt bấm gọi lại nhưng lần này hoàn toàn không kết nối được nữa. Cô thấy điện thoại hiển thị không có sóng, xem ra bọn họ đã kịp chặn tín hiệu, chiếc điện thoại này cũng trở nên vô dụng rồi.