Khả Hân nghe được tiếng bước chân của Lâm Vĩ Phong dừng lại, rồi đến tiếng cởi giày da. Sau đó là tiếng anh nằm lên giường và rồi không còn âm thanh gì nữa.
Ngủ thật rồi sao? Lâm Vĩ Phong thật sự cứ như vậy đi ngủ sao? Hoàn toàn bỏ mặc chuyện cô và anh đang bị nhốt, cô không người anh là người bình tĩnh như thế.
Khả Hân đứng yên đó một lúc liền bắt đầu sợ. Không gian yên tĩnh lại tối đen không thể thấy gì, nếu đột nhiên bên ngoài có người xông vào thì làm sao ứng phó? Không thì con chó khi nãy xông vào, nó có thể đi qua khe cửa sắt mà, nếu cô bị nó cắn một phát thì coi như thịt xương gì cũng nát hết.
Khả Hân đành sờ soạng khắp nơi, cố tìm hướng đến chỗ của Lâm Vĩ Phong, có thể gần anh một chút là được. Trường hợp xấu xảy ra còn có thể gọi anh trợ giúp. Dù sao cô cũng là chị dâu của anh ta, đâu thể nào thấy chết không cứu.
“Phanh!” - Khả Hân không xác định được phương hướng đụng phải sofa. Cô đứng lại suy nghĩ, sofa ở ngay trước giường, từ sofa đi thẳng là có thể tới rồi.
Lâm Vĩ Phong nằm trên giường nghe thấy tiếng động của cô ở sofa, khoé môi khẽ nhếch lên. Anh đã ngửi thấy mùi hương của cô ngày càng gần mình, anh biết Khả Hân không có gan đứng ở đó một mình cả đêm.
Khả Hân đi thêm vài bước, đầu gối đập vào mép giường, cô không kịp chuẩn bị, trọng tâm không vững ngã nhào về phía trước. Cũng may là đã đến giường rồi, nên thứ đón lấy cô là một tấm nệm mềm mại.
“Ai…” - Lâm Vĩ Phong khẽ kêu lên một tiếng, giọng điệu có chút khổ sở.
Khả Hân lúc này mới nghĩ tới cô không cẩn thận đè trúng anh. Cô theo bản năng sờ soạng một chút, muốn biết chính mình đụng nơi nào của anh. Nhưng mà lại sờ được một nơi xấu hổ không thể nói ra miệng.
Chính là nơi ở đũng quần của anh!
“Xin lỗi, tôi không cố ý. Anh có sao không?”
“Có!” - Lâm Vĩ Phong đè nén âm thanh xuống cực thấp.
“Anh đừng có muốn nói gì nói, tôi tự biết mình không có bao nhiêu sức lực, không thể đau như vậy.” - Khả Hân xấu hổ nhỏ giọng nói phản bác.
“Trên người cô không có thứ đó, làm sao cô có thể hiểu nó đau như nào?”
Khả Hân xụ mặt, cô còn tưởng là anh đau thật hoá ra chỉ muốn trêu đùa cô. Đột nhiên, Lâm Vĩ Phong lại hỏi tiếp:
“Cô có biết rên không?”
“Rên? Rên gì” - Khả Hân ngõ ra còn chưa hiểu anh muốn nói cái gì.
Lâm Vĩ Phong rất hài lòng với phản ứng này của cô, xem ra cô ở phương diện nam nữ hoan ái hoàn toàn mờ mịt. Anh đột nhiên vươn tay về phía cô, thành công bắt lấy cổ tay cô đặt trên đũng quần mình ấn một cái.
“A!” - Cô bị doạ sợ kêu lên một tiếng.
“Rên chính là như vậy đó.” - Lâm Vĩ Phong cho cô gợi ý.
Khả Hân lúc này mới hiểu ý tứ của anh, anh chỉ muốn đùa giỡn cô mà thôi. Chỉ vì để đùa cô mà đến chỗ kia cũng có thể đem ra làm ví dụ luôn. Người đàn ông này thật sự không còn một chút liêm sỉ nào hết.
Khả Hân vội vàng rút tay về, hoảng loạn đến mức không biết nên để tẩy ở đâu cho đúng. Bàn tay này đã gián tiếp chạm vào chỗ đó, nghĩ tới thôi cô cũng xấu hổ tới đỏ mặt. Khả Hân yên lặng lần mò nhích tới bên mép giường, tận lực tránh xa anh.
“Sao lại không rên nữa?”
“Rên cái đầu anh đấy! Giờ này mà anh còn giỡn được nữa hả? Mau nghĩ cách đưa chúng ta ra ngoài đi.”
Trong đầu Khả Hân thật sự chỉ có một suy nghĩ là mau chóng rời khỏi đây. Nếu đêm nay thật sự phải cùng Lâm Vĩ Phong ngủ cùng một chiếc giường, cô không biết có thể tự bảo vệ bản thân được không nữa.
Lâm Vĩ Phong cũng cảm nhận được Khả Hân đang ngồi cách xa mình, không mặn không nhạt hỏi:
“Cô muốn rời khỏi đây vậy sao?”
“Đó là đương nhiên rồi, chẳng lẽ anh không muốn sao?” - Khả Hân khó hiểu hỏi.
“Vậy nếu tôi nói cho cô biết, cách duy nhất để rời khỏi đây chính là cô cùng tôi ngủ chung trên một chiếc giường, sau đó làm chuyện nam nữ phải làm thì mới ra được, cô nghĩ sao?”
Lâm Vĩ Phong muốn nhìn xem dáng vẻ trung trinh của Khả Hân có vì chuyện này mà lung lay hay không.
“…” - Khả Hân còn tưởng mình nghe nhầm tràn đầy tức giận nói - “Lâm Vĩ Phong, anh muốn sàm sỡ tôi thì cứ nói thẳng cần gì phải viện cái cớ vô lý như thế?
Lâm Vĩ Phong im lặng một lúc lại cười nhạt:
“Cô đừng kích động, tôi cũng không muốn lắm.”
Không muốn lắm? Khả Hân nghiến răng, anh nói cứ như là cô yêu cầu làm chuyện đó vậy, đúng là chuyện gì qua miệng anh cũng trở nên không đứng đắn. Thật sự không hiểu tại sao một người dịu dàng nho nhã như Lâm Vĩ Thành lại có người em trai lưu manh háo sắc như Lâm Vĩ Phong.
“Anh không muốn tôi càng phải cảm ơn anh.” - Khả Hân cũng cười nhạt lại một tiếng.
Lâm Vĩ Phong cũng không có trả lời cô, anh biết Hoàng Thiệu Huy còn nhiều thủ đoạn chưa dùng. Nếu hôm nay bọn họ không ở đây động phòng chắc chắn hai người kia sẽ không dừng tay. Muốn hay không thì hôm xem chừng đều phải làm rồi.
Chỉ có điều Lâm Vĩ Phong thật sự chưa nghĩ đến chuyện sẽ cùng Khả Hân có con. Chuyện Khả Hân mang thai còn liên quan tới sinh mang của Lâm Vĩ Thành nhất định phải cân nhắc.
Lâm Vĩ Phong nghĩ tới dáng vẻ thẹn thùng khi nãy của Khả Hân cảm thấy nếu hôm nay thuận lợi như thế thì cứ đem cô đánh dấu trước đã. Đánh dấu người phụ nữ này chính là của anh. Khả Hân không chỉ tâm hồn thuần khiết mà thân thể cũng thật sạch sẽ.
Ở thời đại hiện nay, một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi đầu vẫn còn trinh trắng quả là chuyện khó tin. Lâm Vĩ Phong thật sự không phải người quá quan tâm những chuyện này nhưng nếu Khả Hân còn trinh trắng như thế thì anh rất hài lòng. Anh sẽ là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của cô.
“Tôi sẽ khiến cô phải cầu xin tôi ‘làm’ cô.” - Lâm Vĩ Phong kiên định nói.
Cầu xin anh ‘làm’ cô, đúng là chuyện khó tin mà, Khả Hân không buồn đáp lại anh. Người này thích khua môi múa mép thì cứ kệ anh vậy, chỉ cần cô không giống như lời anh nói là được.
Khả Hân biết hiện tại mình đang ở rất gần anh nên trong lòng đã yên tâm nhưng cô nghĩ tới chuyện anh cùng cô bị nhốt ở đây thì nhà họ Lâm phải làm sao. Lâm Vĩ Phong là trụ cột của nhà họ Lâm không có anh thì dì Ba, quản gia và cả Vĩ Thành đều sẽ rối loạn.
Cô vì chuyện này mà thở dài mấy tiếng, Lâm Vĩ Phong nghe được tiếng than của cô lại bắt đầu nói bóng gió trêu chọc:
“Nơi này ẩm thấp, quanh năm không có ánh mặt trời nói không chừng có nhiều con gián con chuột bò khắp nơi.”
“Hả? Nơi này thật sự có chuột sao?” Khả Hân nghe xong thì cả người nổi hết cả da gà, cô vội vàng rút hay chân đang đặt dưới sàn lên cũng nhanh chóng từ mép giường bò vào.
Lâm Vĩ Phong thấy cô chủ động quay lại gần người anh thì duỗi tay ra kéo cô về trong ngực mình:
“Ngủ đi! Đừng lăn lộn nữa!”
“Lâm Vĩ Phong, đừng có ôm tôi như vậy.” - Khả Hân muốn phản kháng nhưng rồi lại chỉ gào lên một tên, bởi vì cách anh đang ôm lấy cô quá đỗi dịu dàng.
Lâm Vĩ Phong càng siết chặt cô vào trong lòng, khóe môi cong lên tà mị nói:
“Cô phải biết rằng giờ tôi muốn ‘làm’ cô thật sự dễ như trở bàn tay, cô có muốn chạy cũng không chạy thuốc.”
Khả Hân sợ chuột như vậy nhưng cô lại chính là con chuột trong câu chuyện này còn Lâm Vĩ Phong chính là con mèo, tò mà bọn họ đang chơi là trò mèo vờn chuột.