Lúc Khả Hân bước ra khỏi nhà tắm, làn da trắng nõn đều bị cô chà sát tới đỏ lên. Cô không thể chuộc lại lỗi lầm, nhưng cũng muốn đem cơ thể tẩy rửa cho thật sạch sẽ.
Khả Hân cố gắng dùng vẻ mặt mình tĩnh nhất đi đến trước mặt quản gia Thuận hỏi thăm về tình hình của Vĩ Thành.
“Tôi có thể vào thăm anh ấy được không, anh ấy đã đỡ hơn chưa?”
“Cậu Vĩ Thành hiện tại tốt rồi, bác sĩ Kiên đang kiểm tra cho cậu ấy. Phu nhân về phòng nghỉ ngơi đi, không cần vào thăm đâu, trong phòng toàn mùi thuốc, không tốt cho cô.” - Quản gia Thuận trước nay vẫn luôn ôn hòa với cô, bây giờ lại càng cẩn thận hơn, sau đêm qua cô đã chính thức là phu nhân nhà này rồi.
“Quản gia, tôi thật sự muốn được gặp anh ấy...”
Quản gia Thuận thấy cô thành tâm như vậy nhịn không được an ủi:
“Phu nhân, cô đừng nghĩ quá nhiều. Cô lương thiện lại chân thành, một ngày nào đó cô cũng sẽ cảm động được cậu hai, khi đó sẽ không ai làm khó dễ cô nữa.”
Khả Hân ngẩn ra, trái tim rung lên, cắn môi nói:
“Quản gia, anh đang nói bậy cái gì vậy?”
Quản gia Thuận lắc đầu không đáp, cúi chào cô rồi rời đi.
“…” - Khả Hân vẫn đứng yên tại chỗ, không biết mình vừa nghe phải cái gì. Cậu hai mà quản gia nói chính là Lâm Vĩ Phong mà, tại sao lại muốn cô cảm động anh?
Thật ra những hành động và thái độ kỳ lạ của cả dì Ba và quản gia Thuận cô đã để ý từ lâu rồi. Thỉnh thoảng bọn họ sẽ nói mấy câu bóng gió muốn cô và Lâm Vĩ Phong hòa thuận với nhau, không chỉ đơn giản là ‘hòa thuận’. Mà dì Ba còn muốn đẩy cô vào lòng của Lâm Vĩ Phong.
Hai người họ chắc chắn là người trung thành nhất với nhà họ Lâm, bọn họ sẽ không làm chuyện có hại cho Vĩ Thành và Vĩ Phong. Vậy tại sao lại đẩy cô cho Vĩ Phong, chuyện đó khác nào ép cô bất trung đưa Vĩ Phong vào thế bất nghĩa.
“Không lẽ anh Vĩ Thành không… không trụ được nữa…” - Khả Hân lẩm bẩm.
Cô nghĩ tới khả năng này, giống như nhiều phim thời xưa, bởi vì anh trai qua đời mà chị dâu thường được đẩy xuống làm vợ của em chồng. Nhưng thời đại này không thể như thế, thuần phong mỹ tục không cho phép chuyện này xảy ra. Hơn nữa Lâm Vĩ Thành còn đang vật lộn từng ngày với sự sống, làm như thế là quá tàn nhẫn.
Dù bằng cách nào, Khả Hân vẫn muốn hôm nay được gặp Lâm Vĩ Thành. Khả Hân đứng đợi bên ngoài phòng điều trị, đã đứng suốt hai tiếng đồng hồ.
Bác sĩ Kiên và Lâm Vĩ Thành ở trong phòng, cũng nhìn tới sốt ruột, anh mở thiết bị hỗ trợ hô hấp xuống nói:
“Khả Hân vẫn còn chờ ở bên ngoài sao?”
“Phải đó, phu nhân đúng là kiên trì.” - Bác sĩ Kiên thở dài một tiếng.
“Ông ra ngoài nói với quản gia Thuận, lấy chứng nhận kết hôn của Khả Hân và Lâm Vĩ Phong tới đây đi. Thời điểm này là thích hợp để em ấy biết sự thật rồi, đừng để em ấy nghĩ bản thân là vợ của tôi nữa.”
Hơi thở của Lâm Vĩ Thành vẫn rất yếu, nói có mấy câu mà giống như dùng hết lực. Anh không sợ chết, chỉ sợ bản thân chết đi liên lụy nhiều người thôi.
“Tôi cũng nên chính thức gặp mặt người em dâu này rồi.” - Lâm Vĩ Thành giơ tay lên ra hiệu cho bác sĩ Duy Thanh nâng giường mình lên một chút. Lâm Vĩ Thành vốn muốn đợi em trai tự nói ra nhưng chỉ sợ Vĩ Phong còn lâu mới có ý định đó.
Sau khi nghe bác sĩ Kiên truyền đạt ý của Lâm Vĩ Thành, quản gia Thuận vui vẻ mang theo một hộp gấm đến phòng y tế. Bên trong hộp gấm chính là giấy kết hôn của Lâm Vĩ Phong và Đặng Khả Hân.
Khả Hân thấy bác sĩ Kiên ra vào phòng y tế, cô liền tìm cơ hội kéo ông lại nài nỉ.
“Bác sĩ Kiên, cho tôi vào gặp anh Vĩ Thành đi mà. Tôi hứa với ông, tôi không quấy rầy anh ấy, tôi cũng không nói chuyện gì luôn. Tôi chỉ đứng một góc nhìn anh ấy là đủ rồi.” - Khả Hân nói đến hết lời, cô muốn vào nhìn thấy Lâm Vĩ Thành để cảnh tỉnh chính bản thân mình, không u mê mà rơi vào hố sâu cùng Vĩ Phong nữa.
“Bác sĩ, tôi chỉ muốn vào nhìn anh ấy một chút thôi. Mọi người sợ tôi làm phiền nên ngăn tôi ở ngoài nhưng mà tôi hứa là không làm gì hết, ông cho tôi vào đi.”
Bác sĩ Kiên nhìn cánh tay bị cô giữ chặt của mình chỉ cười cười nói:
“Phu nhân, cậu Vĩ Thành đang muốn gặp cô, cô không cần nài nỉ tôi, cứ đi vào thôi. Cậu ấy còn nói có quà gặp mặt muốn tặng cho cô.”
Quà gặp mặt đó chính là hộp gấm đang ở trong tay quản gia Thuận.
“Anh Vĩ Thành muốn gặp tôi thật sao?” - Khả Hân có chút giật mình, xem ra sự kiên trì của cô đã được đền đáp rồi.
“Vậy giờ phu nhân chuẩn bị một chút, thay quần áo vô trùng rồi chờ quản gia cùng cô vào.” - Bác sĩ Kiên hướng dẫn, tay vừa định đưa đồ chuyên dụng qua cho cô thì một bóng dáng từ cầu thang vụt qua đây đoạt lấy bộ đồ.
“Ai cho mấy người cái gan mà dám cho cô ấy đi vào?” - Lâm Vĩ Phong gằn từng tiếng.
Khả Hân thấy sự tức giận của anh cũng có chút sợ mà lùi lại, lên tiếng giải thích:
“Anh Vĩ Thành muốn tôi vào.”
Quản gia Thuận cũng vội vàng ôm theo hộp gấm đến, sợ Vĩ Phong nổi nóng vô cớ với Khả Hân:
“Nhị thiếu gia, phu nhân nói là sự thật, chính đại thiếu gia nói muốn gặp cô ấy. Không những thế còn dặn dò tôi đi lấy quà gặp mặt qua đây.”
Mặt Lâm Vĩ Phong biến sắc, dứt khoát đoạt lấy hộp gấm từ tay quản gia. Anh mở hé ra nhìn vật bên trong, đúng như anh đoán, là giấy kết hôn của anh và cô. Khả Hân nghiêng đầu muốn nhìn thứ trong đó là gì mà khiến cho sắc mặt của Lâm Vĩ Phong trở nên âm trầm như vậy nhưng đáng tiếc chưa nhìn được đã nghe một tiếng ‘cạch!’ rất mạnh.
“Cô không xứng với quà gặp mặt này.” - Anh đóng mạnh hộp gấm lại.
“Đây là của Vĩ Thành cho tôi, liên quan gì tới anh mà xứng hay không xứng?”
Khả Hân nghĩ có lẽ trong đó là trang sức quý giá hoặc là vật gia truyền, thường các đại thế gia hay có vòng tay dây chuyện truyền từ đời này sang đời khác cho con dâu. Cô không hứng thú lắm với những món đồ này, cô có hay không cũng được nhưng cô không thể nào chấp nhận thái độ khinh thường đó của Lâm Vĩ Phong.
Khả Hân chạy tới muốn cướp đoạt hộp gấm từ tay anh. Nếu trong nay thật sự là đồ vô cùng giá trị, cô không xứng thì cô sẽ mang trả lại cho anh Vĩ Thành, không đến lượt Lâm Vĩ Phong ở đây phán xét.
Lâm Vĩ Phong cầm hộp gấm đưa lên cao, Khả Hân đến cơ hội tranh cũng không có. Dù cô nhón chân vươn tay lên cũng không chạm được tới hộp gấm.
“Cô gấp gáp muốn lấy hộp quà trong tay tôi tới vậy mà còn không nhận là gả vào nhà họ Lâm không vì tiền sao?”
Lâm Vĩ Phong nói câu này chỉ vì muốn dời vấn đề thật sự đi chỗ khác, để cho cô nghĩ rằng bên trong là trang sức vàng bạc thì cô cũng sẽ không nhất quyết muốn xem nữa.
“Phải đó, tôi chính là người phụ nữ hám tiền đó, gả vào Lâm gia chỉ vì tài sản thôi!” - Lâm Vĩ Phong bị anh nói nặng nhẹ nhiều rồi, da mặt cũng dày lên. Anh muốn thấy cô tủi thân cãi lại, cô càng thích làm ngược ý anh.
Khả Hân từ bỏ chuyện tranh giành hộp gấm, mục đích của cô là vào thăm Vĩ Thành.
“Anh thích thì cứ giữ lấy đi. Nhưng anh Vĩ Thành đã nói muốn gặp tôi, hôm nay tôi nhất định phải đi vào phòng điều trị này, dù anh có ngăn cản tôi nhất định cũng phải vào.”
Khả Hân nhìn cửa phòng y tế lúc này không khóa, cũng không có ai canh giữ bên trong. Khi nãy bác sĩ Kiên đã mở sẵn để cho cô vào, Khả Hân xoay người định vọt vào trong. Đáng tiếc động tác của anh nhanh hơn cô một giây, anh lao qua chặn phía trước, tay anh cũng đã thành công khóa cửa lại.
“A…” - Trán Khả Hân đập mạnh vào cơ ngực như bức tường sắc của anh, cô lùi về sau xoa xoa trán - “Anh làm gì vậy hả?”
“Anh trai tôi hiện tại không tiện gặp cô.”
“Anh nói không tiện thì không tiện à?” - Khả Hân phản bác - “Tôi là vợ của anh ấy, theo pháp luật thì người giám hộ hợp pháp chính là tôi, so tôi với anh thì tôi còn có tư cách hơn đó.”
Lâm Vĩ Phong có chút khó hiểu, cô gái sáng nay còn nằm dưới thân mình động tình quyến rũ bây giờ lại cứng rắn câu nào cũng cãi lại mình. Rốt cuộc là do anh không đủ khả năng thuần phục cô sao?
Đối diện với một Khả Hân bướng bỉnh nhanh mồm dẻo miệng, anh cũng không buồn tức giận nữa, cười như không nói:
“Khả Hân, tôi nói tiện thì tiện, không tiện thì không tiện. Trong cái nhà này lời tôi nói chính là chân lý, tôi nói một thì không ai có quyền nói hai.”
Khả Hân trừng mắt nhìn anh, hít sâu một hơi rống ngược vào mặt Lâm Vĩ Phong:
“Anh là đồ ngang ngược!”
Khả Hân nói xong thì xoay người rời đi, cô cũng không muốn cùng anh cãi nhau trước cửa phòng điều trị. Dù sao Vĩ Thành đã đồng ý gặp cô, đợi khi nào Vĩ Phong không có nhà thì cô sẽ đi vào thôi, cần gì ngay lúc này phí hơi sức với Vĩ Phong.