Đây là lần đầu tiên Khả Hân nhận tiền từ người khác mà người đó lại có thái độ tôn trọng cô như vậy. Cô ở nhà họ Lâm không cống hiến được gì, dùng số tiền này dù sao cũng có chút xấu hổ.
“Cảm ơn anh, tôi nghĩ không cần thêm đâu.”
“Phu nhân chính là nữ chủ nhân của nhà họ Lâm, sớm muộn gì tiền bạc trong nhà cũng phải đưa cho cô quản lý. Một lát Tiến Trung sẽ đưa phu nhân đến trường.” - Quản gia Thuận chậm rãi nói.
Quản gia Thuận làm việc ở Lâm gia cũng gần mười năm, xét về tuổi tác thì anh lớn hơn Lâm Vĩ Thành vài tuổi. Anh vẫn luôn xem trọng Khả Hân, người này thật sự có đủ tự cách làm phu nhân nhà họ Lâm.
Đến trường rồi Khả Hân mới cẩn thận mở phong bì ra xem bên trong có hơn 25 triệu. Không ngờ chỉ là phí sinh hoạt thôi mà quản gia Thuận cũng hào phóng đến vậy. Dư ra một khoản tiền lớn như thế, Khả Hân liền nghĩ ngay tới Kim Chi.
Hai người rất nhanh gặp nhau ở cổng trường, Kim Chi lấy ra 5 triệu đưa cho Khả Hân:
“Đây là tiền hôm đi nhảy ở bar chị đưa hết cho em này, giờ em trả lại chị.”
“Không cần đâu, chị đang có 25 triệu, chị còn đang định đưa em đi đóng học phí nữa.” - Khả Hân nói.
Kim Chi nhìn phong bì tiền dày cộm trong tay của Khả Hân, nheo nheo mắt suy tư:
“Chị nói thật đi, có phải chị cùng với Lâm Vĩ Phong kia có gì với nhau rồi không?”
Khả Hân đang bình thường đột nhiên nghe nhắc tới anh thì hai má ửng hồng. Tại sao Kim Chi có thể nhìn thoáng qua một cái là đoán ra cô cùng với Lâm Vĩ Phong đã phát sinh quan hệ. Có lẽ là chính cô có tật giật mình thôi, Kim Chi chỉ đoán già đoán non.
Dù sao cô cũng là thiếu phu nhân nhà họ Lâm, một chút tiền học phí và tiền sinh hoạt cô còn không có nữa thì mới đúng là chuyện buồn cười của cả thành phố. Khả Hân tự nói với bản thân, không nên rối rắm làm gì, càng dễ giấu đầu hở đuôi.
“Em đừng có nói hươu nói vượn, Lâm Vĩ Phong là em chồng của chị, em còn nói vậy chị sẽ giận đó.”
“Miệng chị thì nói thế nhưng nét mặt của chị từ đầu đã bán đứng chị rồi.”
“…” - Khả Hân theo bản năng đưa tay lên sờ mặt, hai má đúng là có chút nóng, cô biết bản thân một khi xấu hổ thì đỏ mặt, chuyện này cô không khống chế được.
“Thật ra Lâm Vĩ Phong yêu thích chị cũng là chuyện tốt mà.” - Kim Chi khẽ thở dài một tiếng mới nói tiếp - “Nếu có một người đàn ông tốt như vậy xem trọng em, không, em thật sự không cần một người đẹp trai tài giỏi đến vậy, một người bình thường xem trọng em cũng đủ rồi.”
Khả Hân nghe ra tâm sự trong lòng của Kim Chi, vươn tay vỗ vỗ vai cô:
“Em có chuyện gì sao, nói chị nghe nào.”
“Không có gì, em không có gì đâu.”
Kim Chi rất nhanh lấy lại gương mặt tươi cười, cô vươn tay đoạt lấy phong bì từ tay Khả Hân:
“Nếu chị đã không cần dùng vội thì em xin mượn trước vậy, số tiền em kiếm được dùng để đóng học phí hết rồi. Em đang cần một khoản để trả tiền ký túc xá. Viện tình thương xa trường quá, đi xe bus mãi cũng bất tiện.”
Ký túc xá? Khả Hân ngẩn ra một chút, nếu cô cũng dọn vào ký túc xá trường thì cô không cần gặp Lâm Vĩ Phong nữa, không sợ bị anh dây dưa. Hơn nữa ở ký túc xã yên tĩnh, cô cũng sẽ dần dần chặt đứt được tình cảm đang bén rễ nảy mầm với anh.
Một đoạn tình cảm không kết quả thì nên bóp chết nó trước khi nó được sinh ra.
“Vậy thì mau lên, chúng ta cùng đi đăng ký, số tiền này chắc đủ hai suất đó.” - Khả Hân hứng khởi lôi kéo Kim Chi đi.
Kim Chi vô cùng kinh ngạc kéo Khả Hân lại:
“Em không nghe lầm hả? Chị muốn vào ở ký túc xá chung với em? Cả một biệt thự xa hoa không ở mà chui vào chen chúc trong cái phòng cùng mấy người nữa sao?”
Kim Chi làm gì biết được những nỗi khổ của Khả Hân khi ở đó. Ở biệt thự không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với Lâm Vĩ Phong mà một Khả Hân ngây thơ non nớt làm sao đấu lại một con sói giảo hoạt tình trường già dặn như anh. Khả Hân cảm thấy nếu mình còn không tách ra thì sẽ càng lún càng sâu.
“Ở ký túc xá là chuyện tốt mà, có nhiều thời gian tập trung cho luận văn tốt nghiệp.” - Khả Hân nghĩ ra được điểm lợi khác.
“Với em mà chị cũng nói dối hả? Em vừa nhìn là biết rồi, chị đang lảng tránh Lâm Vĩ Phong đúng không?” - Kim Chi gãi gãi đầu - “Mà đúng là khó giải quyết thật, chị là vợ của Lâm Vĩ Thành nữa chứ.”
Khả Hân ôm lấy Kim Chi, mím môi nói:
“Em có thể hiểu được chỗ khó của chị, chị thấy rất vui.”
“Chị khách sáo cái gì chứ, nhanh, chúng ta đi tranh một phòng để được ở cùng.” - Kim Chi cả người phấn chấn kéo Khả Hân cùng chạy giữa sân trường.
Cuối cùng hai người đã thật sự được phân đến cùng một phòng ký túc xá, điều kiện phòng cũng không quá tệ, một phòng bốn người, có wifi, điều hòa và cả máy nước nóng.
“Khi nãy phó chủ tịch hội sinh viên nói với em là phòng này còn hai người nữa, nhưng một người đã lén ra ngoài thuê phòng ở với bạn trai, một người đang kỳ thực tập cuối tuần mới ghé qua. Căn phòng này hoàn toàn thuộc về chúng ta rồi.”
“A!” - Khả Hân vui sướng lao qua ôm lấy Kim Chi - “Tất cả là nhờ em quen biết với phó chủ tịch mới được xếp vào đây, Kim Chi của chúng ta giỏi nhất.”
“Khả Hân, chị đã vào đây ở rồi thì phải kiên định đó nha. Chị đừng có vì một cuộc điện thoại của Lâm Vĩ Phong mà quay trở về nhà, khi đó thì em sẽ phải ở đây cô đơn một mình.”
“Yên tâm, chắc chắn là không có chuyện đó, chị không để em thành oán phụ đâu.” - Khả Hân hiện tại tâm tình rất tốt, lâu rồi mới thấy tâm đỡ phiền não.
“Ai là oán phụ chứ! Bây giờ người nên được gọi là oán phụ phải là Lâm Vĩ Phong mới đúng… haha… ” - Kim Chi cười lớn, Khả Hân cũng bị chọc cười theo.
Hai cô gái đang tuổi thanh xuân ở cạnh nhau tất nhiên có nhiều chuyện để nói, cũng sẽ tìm ra nhiều điều vui vẻ trong đó. Kim Chi và Khả Hân lăn lộn trên giường mấy vòng, Kim Chi đột nhiên hỏi:
“Khả Hân, lần đầu tiên rốt cuộc sẽ có cảm giác gì? Có phải rất đau hay không? Lâm Vĩ Phong nhìn hung hăng như vậy, có phải chị thấy khó chịu lắm không?”
Khả Hân không ngờ Kim Chi sẽ hỏi vấn đề này, xấu hổ gõ đầu cô một cái:
“Em còn nhỏ đừng có quan tâm mấy chuyện này biết chưa? Còn nếu muốn biết thì đi tìm chú Dũng của em đi.”
Chú Dũng là người đang được người ở viện tình thương làm mai cho Kim Chi, Khả Hân cũng nghe mọi người nhắc qua mấy lần.
Kim Chi đột nhiên yên tĩnh, không nói thêm lời nào nữa, cả người hơi rút lại, co chân dùng hai tay ôm lấy đầu gối.
“Kim Chi, em làm sao vậy? Chị chỉ nói giỡn thôi, em đừng xem là thật.”
Kim Chi lắc lắc đầu, nhìn xuống cái chân bị tật của mình buồn bã nói:
“Em không có buồn vì câu nói của chị. Em tự biết bản thân là một người không lành lặn, lại còn là cô nhi, em chỉ có thể tìm một người như chú Dũng đúng không?”
“Kim Chi, em đang nói lung tung gì vậy? Chân của em bây giờ có khác gì người thường đâu, em còn có thể nhảy múa nữa.” - Khả Hân ôm lấy Kim Chi, để đầu cô vùi trong lòng ngực mình.
“Khả Hân, em thật sự thấy khó chịu lắm. Hôm qua chú Dũng đến viện đưa học phí cho em, em không có lấy. Viện trưởng cũng khuyên em chấp nhận chú ấy, nói rằng chú ấy lớn tuổi rồi còn đã từng ly hôn, sẽ biết yêu thương vợ nhiều hơn. Nhưng em không có cảm giác gì với chú ấy cả, em không muốn cuộc đời mình bị quyết định như vậy.” - Kim Chi cúi đầu, nước mắt lưng tròng.
“Kim Chi, em không cần ép chính mình, không thích thì cứ nói thẳng là không thích thôi. Không ai có quyền ép em hết.”
“Em đã nói rồi, ông ta bảo là sẽ đợi em nhưng quay lưng đi thì nói em chỉ là một con nhỏ tật nguyện mà cũng kén cá chọn canh.” - Kim Chi nghẹn ngào.
“Ông ta đúng là khốn nạn! Em đừng liên lạc gì với ông ta nữa.” - Khả Hân nghiến răng, cô ghét nhất chính là loại đàn ông hai mặt này.
Di động đột nhiên rung lên, Khả Hân liếc mắt qua nhìn, là quản gia Thuận gọi đến. Tức giận trong mắt cô liền biến thành lo lắng. Cô dọn vào ký túc xá ở chính là tiền trảm hậu tấu. Quản gia Thuận có lẽ vẫn còn đang bảo tài xế đợi ở cổng đón cô về nhà. Phải nói thế nào với quản gia đây?