Thật ra sau khi Kim Chi chạy xuống lầu tìm người thì Khả Hân đã đi ra cửa sổ nhìn xuống dưới thử. Cô cũng rất tò mò người đến tìm cô giờ này là ai. Khả Hân không dám nghĩ đó là Lâm Vĩ Phong, bởi vì nếu anh thật sự tìm cô, sẽ khiến cô càng thêm mơ tưởng.
Anh không chỉ có tập đoàn lớn phải lo còn có anh trai phải chăm sóc, cô chẳng qua là một người rất nhỏ trong cuộc sống của anh. Khả Hân vẫn luôn cho rằng mình không có bao nhiêu giá trị trong thế giới của anh.
Kim Chi nói rằng có thể đó là Phan Khánh Nguyên nhưng Khả Hân thấy cũng không phải, khi nãy phó chủ tịch nói anh ta bị trễ chuyến bay, hẳn là mai mới có thể đến trường.
Khả Hân nhìn thấy Kim Chi trở lại phòng thì liền bắt lấy cánh tay của cô hỏi:
“Kim Chi, là ai đến vậy? Lâm Vĩ Phong thật sao?”
Kim Chi vừa thở hổn hển vừa nói:
“Không biết… em chỉ thấy một người ngồi xe lăn đeo khẩu trang mà thôi…”
Lâm Vĩ Phong dặn dò Kim Chi nói như vậy, chỉ cần một câu này đủ để Khả Hân tự nguyện chạy xuống. Kim Chi vốn còn không tin lời anh, cô nhớ thái độ của Khả Hân rất kiên quyết sẽ không dễ dàng đi xuống vậy đâu.
“Là Vĩ Thành!” - Khả Hân hét lên một cái rồi lập tức vươn tay lấy áo khoác mặt vào một đường chạy xuống lầu.
Kim Chi cảm thấy Khả Hân lướt qua mình còn nhanh hơn một cơn gió, đúng như những gì mà Lâm Vĩ Phong nói, Khả Hân chắc chắn sẽ ngay lập tức chạy xuống gặp anh.
Khả Hân không bao giờ nghĩ đến người tìm mình sẽ là Lâm Vĩ Thành, anh ấy đang bệnh nặng còn vất vả chạy tới đây, cô cảm thấy rất có lỗi. Khả Hân hối hả hỏi nhân viên quản lý:
“Em là Khả Hân, người tìm em đang ở đâu vậy?”
Nhân viên quản lý không trả lời mà dùng ngón tay chỉ ngoài cửa. Khả Hân không suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy khỏi ký túc xá nữ. Khoảng sân phía trước chỉ có một màu đen, trên đỉnh đầu là ánh trăng vàng vọt không có nổi mấy ngôi sao, cô cất tiếng gọi.
“Vĩ Thành! Anh đang ở đâu?”
Khả Hân nhìn khắp xung quanh, một bóng người cũng không thấy chứ đừng nói là Lâm Vĩ Thành đang ngồi trên xe lăn.
Lúc này Lâm Vĩ Phong đang đứng nấp sau một bụi cây, anh nhìn cô hối hả chạy ra trông rất buồn cười. Trong bóng đêm, một bóng người vụt qua ôm chầm lấy cô, trong nháy mắt đó Khả Hân không kịp phản kháng nên hoàn toàn bị anh bắt trọn.
Đến lúc Khả Hân bình tĩnh lại thì cô đã bị anh khống chế hoàn toàn mà người đó không ai khác chính là Lâm Vĩ Phong. Khả Hân chợt hiểu ra, cô vội vàng chạy ra chính là tự chui đầu vào bẫy. Cô đứng giữa sân thế này chẳng khác nào bảo Lâm Vĩ Phong mau đến mà bắt cô đi.
Khả Hân vừa định mở miệng mắng anh thì đôi môi đã bị anh hung hăng chiếm lấy. Nụ hôn này quá bất ngờ, Khả Hân vừa mới lấy lại được bình tĩnh lại tiếp tục miên man.
Lâm Vĩ Phong ôm Khả Hân ngửa ra sau, khiến cho người cô tạo thành một đường cong rất đẹp. Anh giữ chặt lấy gáy của cô không co cô trốn tránh, từng chút một mân mê hai cánh môi mọng đỏ.
Hô hấp của cô lúc này không còn thuộc về mình nữa, liên tục bị anh cướp mất, Khả Hân cảm thấy bản thân và anh giống như đang cùng một hơi thở. Muốn thoát ra nhưng lại không thoát được, cũng… cũng không nỡ.
Khả Hân làm sao ngờ được, anh sẽ thật sự chạy tới trường học mà tìm cô, không chỉ vậy, anh còn ở ngay trước cổng ký túc xá hôn cô say đắm. Mấy phút trôi qua, Lâm Vĩ Phong cuối cùng cũng buông lỏng tay, Khả Hân xấu hổ đẩy anh ra, giận dữ nói:
“Lâm Vĩ Phong, anh điên rồi sao, có biết đây là đâu không?”
“Ai cho cô cái gan dọn khỏi Lâm gia?” - Anh liếm môi, gằn giọng hỏi.
“Tôi ở ký túc xá trường thì có gì không được? Đây là quyền tự do cơ bản của mỗi người.”
“Tự do? Cô nghĩ cô còn sao?” - Anh cười nhạt một cái - “Lúc cô lựa chọn gả vào nhà họ Lâm thì cũng là lúc cô hoàn toàn mất đi tự do của mình rồi, cuộc đời sau này của cô đều bị trói tại căn nhà đó.”
“Lâm Vĩ Phong, anh đừng quá đáng như thế. Tại sao đến một chút tự do tôi cũng không có, lấy chồng chứ có phải là đi ở tù đâu.”
Khả Hân hiểu những lời của Lâm Vĩ Phong, cuộc hôn nhân vốn dĩ là một cuộc trao đổi, cô không có quyền được ý kiến gì hết nhưng cô vẫn thấy khó mà chấp nhận được.
“Đâu phải tôi không muốn ngoan ngoãn ở trong nhà làm tròn bổn phận của mình. Anh nhìn lại anh đi, anh không cho tôi vào chăm sóc anh Vĩ Thành, ai cũng nghĩ là tôi tham tiền, nghĩ tôi có ý đồ xấu.”
“Ở nhà họ Lâm, cô không cần chăm sóc anh trai tôi, cô hầu hạ tôi cho tốt là đủ rồi.”
“Anh… anh đối với tôi như thế này, anh Vĩ Thành có biết không?” - Khả Hân không nói lại người mặt dày như Lâm Vĩ Phong, cô chỉ đành lôi Vĩ Thành ra làm lá chắn.
“Cô chính là do anh tôi đưa đến bên tôi, cô nghĩ anh ấy có biết không?” - Lâm Vĩ Phong không mặn không nhạt nói.
Lần này, Khả Hân thật sự nghẹn họng, không biết phải đáp lại cái gì. Tại sao cô lại là do Lâm Vĩ Thành đưa đến bên Lâm Vĩ Phong? Không lẽ anh em bọn họ đều muốn cùng cô… cô không dám nghĩ nữa, quá đáng sợ, quá biến thái!
Lâm Vĩ Phong cũng không muốn ở đây cùng cô nói nhảm nữa, anh dễ dàng nhấc bổng cô lên đặt trên bả vai của mình khiêng đi.
“Lâm Vĩ Phong, anh làm cái gì vậy? Mau thả tôi xuống! Có ai không, cứu tôi với!” - Khả Hân sợ hãi nói năng loạn hết cả lên, cảm giác đột nhiên lơ lửng khiến cô hoang mang tột độ.
Tiếng kêu của Khả Hân đúng là thành công thu hút sự chú ý của bảo vệ, nhưng nhân viên quản lý lắc đầu bảo vợ chồng cãi nhau, không cần quan tâm.
“Kêu đi! Cô kêu lớn thêm chút nữa cũng được. Để ngày mai tiêu đề của trang nhất các báo sẽ là chúng ta, ở ngay trước sân ký túc xá đại học làm chuyện ân ái, nghe qua thôi đủ kích thích rồi.” - Anh nói như vậy là đang cảnh cáo cô.
Khả Hân nghe xong thật sự đã không kêu nữa, Lâm Vĩ Phong không cần mặt mũi nhưng cô cần. Nếu thật sự lên báo sao cô dám đến trường nữa, cũng khỏi mong mà tốt nghiệp được.
“Sao không gọi nữa? Gọi hết bọn họ qua đây xem tôi ‘làm’ cô như thế nào.” - Lâm Vĩ Phong khiêng cô đi về phía chiếc xe Ferrari đang đậu ở xa.
“Anh vô sỉ với tôi như thế này thật sự không nghĩ tới cảm nhận của anh trai mình sao?”
“Nếu tôi thật sự nghĩ đến nguyện vọng của anh ấy đã sớm làm cho cô không xuống giường nổi rồi.” - Lâm Vĩ Phong cười khổ.
“…” - Nguyện vọng của Vĩ Thành tại sao lại là Vĩ Phong làm cho mình không xuống giường nổi?
Khả Hân cảm thấy não của mình lúc này không còn hoạt động được nữa. Chồng của cô thật sự muốn đem cô đưa đến cho em trai của anh ấy? Chuyện này dường như trên dưới nhà họ Lâm, dì Ba, quản gia đều tán thành.
Bọn họ điên hết rồi sao, đây là chuyện trái đạo đức, sao có thể làm vậy được. Nếu muốn làm vậy sao ngay từ đầu còn cưới mình cho Lâm Vĩ Thành làm cái gì, chẳng lẽ lúc đó tình trạng chưa quá nguy kịch, bây giờ không ổn nên muốn đẩy mình sang cho Vĩ Phong?
Khả Hân không giãy dụa nữa, rủ mắt nói:
“Anh buông tôi xuống đi, tôi tự đi.”
Lâm Vĩ Phong ngẩng đầu nhìn lên trời, từng mảnh mây chậm rãi trôi qua, có lúc tưởng chừng như đã che khuất được ánh trăng nhưng rồi ánh trăng vẫn xuyên qua rặn mây mà chiếu sáng. Anh nghiêng đầu nhìn sang cô, cảnh đẹp say lòng người, mà lúc này anh cũng say cô.
“Tôi khiêng cô không than một tiếng cô ý kiến cái gì, ở yên đó cho tôi.” - Tâm tình của anh cũng trở nên dịu dàng hơn.
“…” - Khả Hân không nói thêm lời nào nữa.
Khả Hân nhìn thấy một chiếc dép của mình rơi xuống, cô cũng không thèm nói cho anh dừng lại nhặt. Cô nghĩ nếu mà đã muốn khiêng như vậy thì để anh khiêng cô luôn đi. Khả Hân lắc nhẹ chân để chiếc dép còn lại cũng rơi xuống luôn.
Lâm Vĩ Phong sao có thể không nhận ra chút tâm tư nghịch ngợm đó của cô, anh chỉ cười nói:
“Càng ngày càng biết làm mấy trò mèo.”