Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Em Chồng Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân - Truyện full tác giả: Kình Lạc Ngạn

Nụ hôn sâu dừng lại, hai người trong mắt chỉ có đối phương, ái tình như nước, một khi đã chảy rồi thì liền thấm sâu vào da thịt. Khả Hân hai mắt ngấn nước nhìn Lâm Vĩ Phong lúc này đã bị dục vọng trong lòng khơi gợi, ánh mắt quét trên người cô giống như phát ra lửa.

Yết hầu của Lâm Vĩ Phong liên tục di chuyển lên xuống, bàn tay của anh bắt đầu đưa vào trong váy ngủ của cô. Khả Hân muốn phản kháng nhưng tự biết mình không có khả năng thoát khỏi chuyện này nữa.

Lâm Vĩ Phong rất nhanh đã kéo được chiếc quần mỏng manh bên trong của Khả Hân đến tận đầu gối, anh cũng kéo khóa quần mình xuống. Khả Hân có chút sợ hãi lùi ra sau nhưng bọn họ đang ở trong xe, không gian chật kín, nhúc nhích một cái liền va chạm da thịt.

Vật cứng nóng của anh cuối cùng cũng được giải phóng ra bên ngoài, nó ngẩng đầu đối diện với cô. Khả Hân quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn, Lâm Vĩ Phong thấy hành động của cô thật sự rất đáng yêu. Anh vươn tay xoa xoa má cô, âm thanh phát ra từ sâu trong cổ họng:

“Bây giờ muốn thế nào?”

“Muốn… muốn gì là muốn gì…” - Khả Hân nói chuyện giống như sắp cắn lưỡi mình đến nơi.

“Muốn tự động hay là tôi động?” - Lâm Vĩ Phong miệt nhẹ môi cô.

Khả Hân kịch liệt lắc đầu, cô không chọn, cũng không làm gì hết. Người đàn ông này thật sự không biết xấu hổ gì cả, đến chuyện đó mà cũng hỏi ra miệng được. Lâm Vĩ Phong biết không thể trông chờ vào cô được, anh đặt tay ở hai cánh mông cô xoa nắn một lúc mới từ từ nhấc nó lên.

“Anh làm… A!” - Khả Hân chưa kịp hiểu Lâm Vĩ Phong làm gì thì cô đã cảm nhận được vật cứng nóng kia chen vào từng sớ thịt non mềm trong nơi tư mật kia.

Khả Hân nức nở một tiếng, cảm giác này vô cùng đau, tư thế của bọn họ khiến cho vật kia của Lâm Vĩ Phong giống một cái cọc đâm xuyên qua người của cô.

“Vĩ Phong…” - Khả Hân mím chặt môi, khóe mắt phủ một tầng sương mờ ảo.

Lâm Vĩ Phong hít sâu một hơi, cảm giác ẩm ướt và chặt khít này thật sự là muốn bức anh phát điên mà. Lâm Vĩ Phong vốn muốn để cho Khả Hân thích ứng một chút mới bắt đầu nhưng anh không kìm chế được nữa.

“A… Phong… đừng mà…” - Mỗi một cú thúc eo của anh đều đi cùng một tiếng rên rỉ không kìm giữ được của Khả Hân.

Dù đây đã là lần thứ hai hai người làm chuyện này nhưng tư thế này và không gian này thật sự đem đến sự kích thích chưa từng thấy. Lâm Vĩ Phong giữ chặt lấy eo cô, dùng sức ở cánh tay di chuyển lên xuống, khiến cho cả hai người đều đạt được khoái cảm khó diễn tả.

Khả Hân lấy hai tay che mặt, cô không dám nhìn anh càng không dám nhìn bộ dạng dâm đãng phóng túng của mình trong mắt Vĩ Phong.

“Ngoan…” - Anh gỡ tay cô ra, muốn cô nhìn thẳng vào mình - “Tôi là ai?”

Khả Hân lúc này dù là thể xác hay tinh thần đều bị anh mặc sức trêu đùa, cô không hiểu sao anh lại cố chấp với câu hỏi ‘tôi là ai’ mỗi lần hai người ân ái như vậy.



“A!”

Lâm Vĩ Phong không nhận được câu trả lời mình muốn nghe liền nổi lên ý đồ xấu, anh buông tay khỏi eo cô, không động nữa. Khả Hân thở dốc không ngừng, cô muốn ngã vào lồng ngực anh nhưng lại không thể, cái kia vẫn còn trong cơ thể cô, cô chỉ cần di chuyển một chút thì không thể ngăn được bản thân rên rỉ.

“Khó chịu không?” - Lâm Vĩ Phong ngược lại vô cùng thong thả, còn vươn tay nghịch mấy lọn tóc đã ướt đẫm mồ hôi của cô.

“Phong… đừng như vậy.”

“Hửm? Muốn tôi động tiếp sao?” - Anh nhướn mày - “Nhưng giờ tôi mệt rồi, cô tự động đi.”

“Không… không cần, anh… anh rút ra đi!” - Mặc dù lúc này cả người cô đều cảm thấy khó chịu ngứa ngáy, cô cũng khát khao được anh làm cho đến cùng nhưng mà cô vẫn còn chút liêm sỉ, nên vội lắc đầu.

“Cô tự ngồi dậy đi.”

“Được…” - Khả Hân hít sâu một hơi cố dùng sức ở hai đầu gối chống đỡ thân mình nhưng Lâm Vĩ Phong lại lưu manh bất ngờ giữ lấy eo cô ấn mạnh xuống ra sức ra vào - “A.. ưm… a…”

"Anh gạt tôi… ưm… a…"

Không biết chuyện này qua bao lâu mới kết thúc, Khả Hân chỉ nhớ mình không còn chút sức lực nào ngã vào lòng anh. Lâm Vĩ Phong xoa xoa má cô, dịu dàng hỏi:

“Mệt rồi sao?”

“...” - Khả Hân không còn chút sức lực nào trả lời, chỉ đáp lại anh bằng tiếng thở dốc.

“Không tiếp tục nổi?” - Lâm Vĩ Phong biết cô xấu hổ không dám mở miệng, khẽ hôn lên trán cô - “Vậy ngủ đi.”

Cuối cùng, Lâm Vĩ Phong không tiếp tục dày vò cô nữa, hạ ghế ra sau thành giường, để Khả Hân ngủ được thoải mái nhất. Anh nhìn ra cửa kính, biển xanh cùng bờ cát, lại nhìn vào mỹ nhân đang ngủ trong ngực mình, đúng là cảnh đẹp mà.

Sáng hôm sau Khả Hân từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, cô nhìn thấy từng đợt sóng biển trắng xóa bên ngoài còn tưởng mình đang mơ. Lâm Vĩ Phong không có ở trong xe, bên trong xe vẫn còn đọng lại hương vị ân ái của hai người đêm qua.

Khả Hân nhìn xuống cơ thể mình, hai dây của váy ngủ hoàn toàn tuột khỏi vai, những dấu vết xanh đỏ lần trước vừa mới phai thì dấu vết mới lại đến. Khả Hân chưa bao giờ nghĩ một người có tư tưởng bảo thủ như mình lại ở bên bờ biển còn là ở trong xe cùng một người đàn ông làm chuyện đó.



Rõ ràng có thể cự tuyệt nhưng cô vẫn nguyện sa đọa vào trong đó, đạo đức, lý trí, tất cả dường như đều bị cô ném đi đâu mất. Khả Hân xấu hổ nhìn xung quanh xe, cô đang tìm một thứ, một thứ khiến cô chỉ hận không thể chạy thẳng một mạch ra biển dìm mình xuống dưới.

“Rốt cuộc bị Vĩ Phong ném đâu mất rồi…” - Khả Hân lẩm bẩm, cô đang tìm quần lót của mình.

Cuối cùng cô phát hiện quần lót có họa tiết hoạt hình của cô bị anh treo ngay trên vô lăng xe, đúng là khiến cô không còn chút mặt mũi nào. Cô ngủ dậy cũng được một lúc nhưng vẫn không thấy Lâm Vĩ Phong trở lại.

Cô nhìn ra những cửa kính quanh xe phát hiện Lâm Vĩ Phong đang đứng trên một bờ đá sát biển. Bóng lưng đơn bạc của anh khiến người khác cảm thấy một sự cô quạnh khó diễn tả thành lời.

Gió biển ùa qua người anh cũng không khiến anh nhúc nhích, mặt trời ngoài khơi xa đang từ từ nhô lên rọi qua người anh giống như một bức tranh sơn dầu đang được triển lãm.

Khả Hân không biết anh đã đứng đó từ bao giờ nhưng hẳn là anh vẫn còn chưa muốn quay trở vào. Khả Hân thở dài một tiếng, xoay xoay thắt lưng mấy cái, nam nữ làm loại chuyện này vô cùng tốn sức, Khả Hân cảm giác hai chân mình giống như không còn cảm giác vậy.

Lâm Vĩ Phong nói rằng chuyện ân ái làm một lần sẽ nghiện, Khả Hân biết mình nghiện rồi nhưng không phải nghiện làm chuyện này. Cô nghiện sự dịu dàng ân cần của anh, cô nghiện lúc anh ôm lấy cô, ánh mắt không biết nói dối, Khả Hân cảm nhận được sự thật tâm trong đó.

Tình yêu một khi đã bắt đầu từ bao giờ, chỉ trong một khoảnh khắc đã đắm say. Nếu tình yêu có thể nói được rõ ràng, nói được ra nguyên nhân hậu quả, có lẽ không còn là tình yêu.

Nếu lần đầu là vì một chén cháo có bỏ thuốc thì lần này phải đổ lỗi cho cái gì, ánh trăng đêm qua hay bãi biển trước mặt?

Mặt trời ngày lúc lên cao Khả Hân ở trong xe nóng đến đổ mồ hôi, cô nhìn ra chỗ của Lâm Vĩ Phong không biết anh còn muốn ở ngoài đó tới bao giờ nữa. Cô bắt đầu nghiên cứu các nút trên xe, muốn chỉnh điều hòa xuống thấp một chút.

“Bíp! Bíp!”

Chỉ có thể nói Khả Hân là tận cùng của sự xui xẻo, cô bấm bừa thế nào lại bấm vào kèn xe, âm thanh inh ỏi vang lên khắp bờ biển.

Lâm Vĩ Phong xoay đầu nhìn về chiếc xe của mình, anh biết cô đã tỉnh dậy rồi nên liền quay trở lại. Khả Hân cảm thấy ánh mặt trời đang chiếu vào mình đột nhiên bị chặn mất ngẩng đầu lên nhìn thì thấy thân hình cao lớn của Lâm Vĩ Phong ở ngay bên ngoài.

Khả Hân lập tức lùi về sau giống như trẻ nhỏ làm sai bị phát hiện. Lâm Vĩ Phong chăm chú nhìn cô, anh biết làm vậy sẽ khiến Khả Hân càng thêm xấu hổ.

Cửa xe được mở ra, gió biển ngay lập tức thỏi vào khiến Khả Hân co người lại, Lâm Vĩ Phong nhanh chóng bước vào khóa cửa lại, từ đầu đến cuối cũng không nói với cô câu nào chỉ khẽ cong môi cười.

Lâm Vĩ Phong vẫn như cũ lái xe như bay, rất nhanh đã sắp rời khỏi bãi biển. Khả Hân nhìn qua góc nghiêng của anh, cảm thấy anh không được vui lắm. Không lẽ Lâm Vĩ Thành cảm thấy áy náy chuyện đêm qua, chính Khả Hân cũng thấy áy náy với Lâm Vĩ Thành, cách đây không lâu cô còn khóc lóc xin lỗi chồng mình mà nay lại tái phạm rồi.

Khả Hân cũng sẽ không yêu cầu Lâm Vĩ Phong đưa mình trở lại trường học, cô bây giờ toàn thân đều có có dấu vết hoan ái, cô không muốn để người ở trường học nhìn thấy. Vì vậy hiện tại chỉ có thể ngoan ngoãn theo anh về nhà họ Lâm.
Nhấn Mở Bình Luận