Lâm Vĩ Phong vừa mới đổ xe trước cổng biệt thự là Khả Hân liền mở cửa xe xông ra, mặc kệ chân trần vẫn lao như bay vào phòng khách. Khả Hân chỉ muốn mau chóng chạy lên phòng không để ai nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình.
Dì Ba vẫn luôn trực ở phòng khách chờ cô và Lâm Vĩ Phong trở lại vậy nên ngay lập tức bước ra đón Khả Hân:
“Phu nhân, sao lại đi chân trần, cô có bị lạnh không?”
Dì Bà nhìn thấy Khả Hân mặc áo ngủ còn đi cả đêm cùng Lâm Vĩ Phong, không cần nói cũng biết chuyện gì đã xảy ra, trong lòng dì Ba trộm cười thầm.
“Phu nhân, cô mang dép bông trước đi.” - Dì Ba vội lấy dép mang trong nhà đưa cho cô.
“Không cần, con về phòng trước đây.” - Khả Hân vội lắc đầu, cô sợ còn đứng nói thêm mấy câu nữa sẽ khiến dì Ba càng lo lắng.
Khả Hân lao vào phòng lấy chăn bọc kín thân thể mình, nằm ra giường, dường như chỉ có như này mới khiến những cơn sóng trong lòng cô yên tĩnh lại. Khả Hân nằm một lúc liền nhớ lại một chuyện quan trọng, cô vội vàng mở ngăn kéo tìm kiếm nhưng hộp thuốc tránh thai đã không thấy đâu.
“Lần trước mình bỏ ở đây mà… không phải là dì Ba thấy rồi vứt đi đó chứ?” - Khả Hân lẩm bẩm.
Nếu mà dì Ba thấy hộp thuốc đó hẳn đã đoán được mình cùng Lâm Vĩ Phong đã xảy ra quan hệ, cô còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa. Khả Hân chưa kịp bình tĩnh lại thì đã có tiếng gõ cửa của dì Ba ở bên ngoài.
Dì Ba bưng một chén canh hạt sen táo đỏ đi vào nhìn thấy Khả Hân mở ngăn kéo tìm kiếm, cười hỏi:
“Phu nhân đang tìm cái gì sao?”
“Không… con không tìm gì hết.” - Khả Hân chắc chắn không dám hỏi dì Ba có thấy hợp thuốc tránh thai của cô không.
Khả Hân cố tránh bao nhiêu thì dì Ba lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề bây nhiêu, dì Ba đưa cho cô một lọ thuốc nhỏ, chậm rãi giải thích:
“Phu nhân, cô đang tìm thuốc tránh thai đúng không? Loại lần trước tác dụng phụ mạnh lắm tôi đã vứt rồi. Loại này không hại cho thân thể, không có tác dụng phụ, cô dùng loại này đi.”
“…” - Khả Hân kinh ngạc đến nói không nên lời, dì Ba thật sự biết chuyện của cô và Lâm Vĩ Phong nhưng dì không có phản đối hay chán ghét cô mà còn săn sóc cô.
“Phu nhân, cô ăn hết chén canh thì cứ để đó một lát tôi quay lại lấy, không cần mang xuống đâu.” - Dì Ba để thuốc bên cạnh chén canh táo đỏ hạt sen rồi xoay người rồi khỏi phòng, bà cũng sợ làm cô xấu hổ.
Khả Hân cầm lọ thuốc lên không suy nghĩ gì nhiều cứ thế nuốt xuống, cô cảm thấy thuốc có chút ngọt, không giống loại thuốc lần trước uống. Cô nhìn qua chén canh, có lẽ cô thấy ngọt là do khi nãy cô có húp qua mấy muỗng nên lưỡi còn dư vị thôi.
Quan trọng là Khả Hân vẫn luôn tin tưởng dì Ba, dì Ba đối với cô rất tốt, hẳn là sẽ không lừa gạt gì cô. Khả Hân đi ra ngoài đang định vứt lọ thuốc vào thùng rác thì bị Lâm Vĩ Phong bắt gặp.
Lâm Vĩ Phong đoạt lấy lọ thuốc trên tay cô, cau mày nhìn tờ giấy được dán trên thân lọ thuốc ‘tránh thai khẩn cấp’. Anh lắc lắc lọ thuốc, trống rỗng, xem ra Khả Hân đã uống hết rồi.
Khả Hân đứng một bên xoay người muốn chạy bởi vì cô nhìn rất rõ bộ mặt lúc này của anh vô cùng khó coi. Lâm Vĩ Phong tất nhiên không cho cô cơ hội trốn. Anh nắm chặt lấy vai cô, buộc cô quay lại đối mặt với anh:
“Cô thật sự không muốn sinh con cho tôi đến vậy sao?”
“Phải, tôi không muốn cũng chưa từng nghĩ tới.” - Khả Hân lạnh nhạt trả lời.
Khả Hân nghĩ rằng nếu có thể khiến cho Lâm Vĩ Phong chán ghét cô thì đó không phải là một chuyện rất tốt sao. Chỉ cần anh không muốn nhìn đến cô nữa thì chuyện tương tự hôm qua cũng không xảy ra.
Nhưng Khả Hân lại không nghĩ tới, cô càng đối với anh như vậy càng tự rước họa vào thân. Lâm Vĩ Phong là ai chứ, muốn cùng anh chơi trò ai cứng rắn hơn ai thì chắc chắn là cô thua rồi.
“Xem ra tôi vẫn luôn đối với cô quá nhân nhượng.”
“Nhân nhượng?” - Khả Hân buồn cười hỏi lại, cô thật sự không hiểu anh dựa vào đâu mà cho rằng như vậy.
Lâm Vĩ Phong không nói nữa, trực tiếp khiêng Khả Hân trên bả vai đi thẳng lên lầu ba. Khả Hân nhìn thấy dì Ba và quản gia Thuận ở ngay dưới lầu liền ra sức kêu cứu nhưng hai người kia chỉ có thể nhìn sang chỗ khác xem như không thấy, không ai dám tiến lên.
Khả Hân chưa bao giờ lên đến lầu ba, trên này dường như rất tăm tối, cô bị Lâm Vĩ Phong ném vào trong một căn phòng, bên trong có rất nhiều cửa kính.
“Anh mau thả tôi ra!” - Khả Hân vội vàng chạy đến đập cửa nhưng anh đã sớm khóa cửa từ bên ngoài.
Nơi này là căn phòng khi còn nhỏ Lâm Vĩ Phong thường xuyên bị cha nhốt bên trong, từ trước đến nay ở Lâm gia chỉ có anh trai Lâm Vĩ Thành là thương yêu anh thật lòng.
Bốn phía gắn kính nhưng lại là kính chuyên dụng chống đạn, vậy nên một khi đã bị nhốt bên trong thì có dùng thứ gì để phá cũng không vỡ nổi.
“Lâm Vĩ Phong, anh đừng có điên nữa, mau cho tôi ra ngoài.” - Khả Hân ra sức đập cửa.
“Không cho cô chút giáo huấn cô sẽ không chịu ngoan ngoãn.” - Lâm Vĩ Phong chỉ để lại một câu rồi xuống lầu.
Dì Ba đứng dưới lầu nơm nớp lo sợ, bà biết Lâm Vĩ Phong giận lên thì không ai khuyên được, bà không muốn Khả Hân phải chịu khổ.
“Nhị thiếu gia, cậu nhốt phu nhân lại như vậy sẽ ảnh hưởng đại thiếu gia nghỉ ngơi đó.” - Quản gia Thuận lựa lời nói, anh biết lúc này chỉ có nhắc tới Lâm Vĩ Thành mới khiến Lâm Vĩ Phong suy nghĩ lại.
“Nếu Khả Hân dám làm ầm ĩ thì cứ kêu bác sĩ cho cô ấy một liều thuốc mê.” - Anh lạnh nhạt.
Quản gia Thuận ngay lập tức im bặt không nói nữa, xem ra Lâm Vĩ Phong tức giận không phải nhỏ. Giờ phút này nói thêm lời nào cũng là đổ dầu vào lửa. Dì Ba đứng một bên thở dài, xem ra đêm qua đúng là Lâm Vĩ Phong và Khả Hân đã làm chuyện vợ chồng với nhau. Anh thấy cô uống thuốc tránh thai mới tức giận như vậy, thật ra đó không phải thuốc gì cả chỉ là vitamin bình thường mà thôi.
Dì Ba đột nhiên nghĩ tới nếu Khả Hân thành công mang thai thì sao, bây giờ sẽ trở thành giai đoạn vô cùng nhạy cảm không thể tiêm thuốc mê:
“Nhị thiếu gia, không được, cơ thể phu nhân vốn đã yếu rồi không thể tùy tiện tiêm thuốc được.”
“Vậy thì khuyên nhủ Khả Hân đi, để cô ấy đừng làm loạn nữa.”
Quản gia Thuận đợi Lâm Vĩ Phong đi hẳn rồi mới quay sang nói với dì Ba:
“Dì Ba, dì đi khuyên phu nhân đi, tôi đi giải thích với cậu Vĩ Thành. Phu nhân đập cửa ầm ĩ như vậy hẳn là cậu ấy cũng nghe thấy rồi.”
Dì Ba xuống bếp lấy một khay thức ăn rồi lại vội vàng lên lầu ba. Phòng mặc dù đã khóa nhưng vẫn có một cửa nhỏ bên cạnh cửa ra vào đủ để đưa thức ăn vào.
Căn phòng không có gì che đậy lại được toàn là kính, Khả Hân nhìn thấy rất rõ Lâm Vĩ Phong đang bước ra chỗ để xe Ferrari.
“Lâm Vĩ Phong! Thả tôi ra ngoài!”
Lâm Vĩ Phong ngẩng đầu lên nhìn căn phòng ở lầu ba, anh giơ chìa khóa lên xoay xoay mấy cái rồi lười biếng mở cửa xe, Khả Hân chỉ có thể bất lực đứng nhìn chiếc xe ra khỏi cổng.
Khả Hân giận tới mức cả người run lên, tại sao Lâm Vĩ Phong có thể ngang ngược nhốt cô ở lại đây. Những dịu dàng tối qua rốt cuộc là diễn kịch thôi sao? Người tối qua còn ôm cô vào lòng vỗ về tại sao lại trở nên vô tình như vậy?
Khả Hân không nhịn được với tay lấy đại một gạt tàn thuốc ở trên bàn ném mạnh về cửa kính. Không ngờ cửa kính không chút tổn hại nào, gạt tàn bởi phản lực mà bật ngược về sau rơi xuống sàn vỡ làm hai.
“Lâm Vĩ Phong, anh nhốt tôi ở cái phòng quái quỷ gì vậy hả!” - Khả Hân nghiến răng gào lên.
Lâm Vĩ Phong vừa đi không lâu Khả Hân đã nghe tiếng động ở ngoài cửa, nhìn ra mới thấy có cửa nhỏ không bị khóa.
“Phu nhân, phu nhân có sao không?”
Khả Hân nghe được tiếng của dì Ba mừng rỡ chạy đến cầu cứu:
“Dì Ba, dì mở cửa cho con được không, con phải đi học nữa.”
“Phu nhân, căn phòng này là phòng trước đây ông chủ dùng để nhốt nhị thiếu gia, chỉ có một chìa khóa, mà chìa khóa đó nhị thiếu gia cầm đi rồi.” - Dì Ba thở dài.
“Chỉ có một chiều khóa thật sao? Quản gia Thuận không có chìa khóa dự phòng?” - Khả Hân ngẩn ra.
“Thật sự không có, đây là căn phòng ông chủ dùng để nhốt cậu Vĩ Phong và trừng phạt cậu ấy, nên mới lắp kính để mặt trời rọi trực tiếp vào như này. Sau này chìa khóa đó chỉ có một mình nhị thiếu gia được động đến, căn phòng này cậu ấy cũng không cho ai được bước vào. Thỉnh thoảng chỉ có một mình cậu Vĩ Phong tự vào đây nghiền ngẫm thôi.”