Đặng Mỹ Mai thấy Phan Khánh Nguyên dường như không tin lời mình nói nên chỉ vào chiếc xe đạp của anh ta nói thêm:
“Nhìn lại anh đi, chỉ đi được một cái xe đạp quèn còn mang theo bó hoa rẻ tiền đó nữa. Người ta bây giờ là phu nhân của gia đình quyền quý rồi, mặc dù lấy Lâm Vĩ Thành cũng hơi thiệt thòi nhưng ít nhất giàu sang cả đời.”
“Cô đừng nói lung tung, Khả Hân không phải kiểu phụ nữ hám giàu như vậy, cô đừng nghĩ cô ấy giống cô.” - Phan Khánh Nguyên nghiến răng.
“Tôi nói lung tung?” - Đặng Mỹ Mai tức giận nói - “Anh có giỏi thì đến Lâm gia mà coi để xem là tôi nói đúng không. Tôi đúng là hám tiền thật nhưng cũng không đến mức đi lấy một người chồng như vậy.”
Phan Khánh Nguyên không tin lời Đặng Mỹ Mai nói, anh ta quen biết Khả Hân đâu phải một hai ngày. Nhưng anh ta cũng lo lắng Khả Hân thật sự đã gả đến Lâm gia.
Phan Khánh Nguyên xoay người lấy xe đạp chạy thẳng một mạch đến Lâm gia, không nói thêm lời nào với Mỹ Mai và Mỹ Ân. Phan Khánh Nguyên và Khả Hân gặp nhau ở một hội thi khoa kỹ thuật. Lúc đó anh ta đang điều khiển một chiếc máy bay trình diễn thì nhìn xuống khán đài bắt gặp ánh mắt của Khả Hân.
Khả Hân khi ấy chăm chú nhìn vào các thiết bị bay lượn trên trời còn đa phần những cô gái khác lại nhìn vào những người đang điều khiển thiết bị như Phan Khánh Nguyên. Những người có sản phẩm tham gia hội thi này nếu không phải là công tử nhà giàu thì cũng là trẻ tuổi đã tự khởi nghiệp kinh doanh.
Phan Khánh Nguyên bị sự đơn thuần của Khả Hân thu hút, không cẩn thận điều khiển máy bay đụng trúng cô. Hai người từ đó quen biết, mẹ của anh ta khi ấy bệnh nặng, anh liền nhờ Khả Hân giả làm bạn đến đó cho mẹ anh vui lòng.
Không ngờ mẹ anh thật sự rất yêu thích Khả Hân, bệnh tình cũng ngày càng tốt lên. Sau khi mẹ anh hoàn toàn bình phục thì anh và cô cũng nói rõ với bà chuyện đóng giả bạn gái này. Mẹ Phan Khánh Nguyên vô cùng tức giận muốn anh quay về Mỹ với bà.
Phan Khánh Nguyên lúc đó đã thật lòng thích Khả Hân rồi, dù chỉ là đóng giả nhưng cô rất quan tâm mẹ anh, lúc nào cũng cười động viên anh. Phan Khánh Nguyên theo mẹ về Mỹ hai tháng, vốn chỉ định dỗ dành mẹ một chút. Đợi kỳ học mới bắt đầu, anh sẽ quay về chính thức theo đuổi Khả Hân, nhưng anh ta không thể nào ngờ, chỉ trong hai tháng không có liên lạc này, Khả Hân đã được gả tới Lâm gia.
Rốt cuộc là vì Khả Hân đã yêu người đàn ông khác hay là vì muốn chạy khỏi nhà họ Đặng? Phan Khánh Nguyên tin vào vế sau, chắc chắn là có nỗi khổ riêng gì đó.
Phan Khánh Nguyên muốn tìm tới biệt thự nhà họ Lâm không khó, ở thành phố này có mấy nhà họ Lâm được coi là danh gia vọng tộc đâu. Phan Khánh Nguyên lấy thẻ sinh viên ra cho bảo vệ xem xét mới được vào, người đón anh ta ở cửa là dì Ba.
“Chào bà, cho hỏi cô Khả Hân có phải đang ở chỗ này sao?” - Phan Khánh Nguyên lễ phép dò hỏi.
Dì Ba đánh giá Phan Khánh Nguyên từ trên xuống dưới, người này tầm khoảng 23 - 25 tuổi, quần áo lịch sự, hơn nữa nhìn dáng vẻ không giống người xấu.
“Xin hỏi cậu là ai?”
“Tôi là đàn anh cùng trường của Khả Hân. Hôm nay bạn học nói Khả Hân không đến trường, tôi lo lắng muốn đến xem tình hình hiện tại của cô ấy.”
Phan Khánh Nguyên nói chuyện rất có chừng mực không để cho dì Ba nghi ngờ gì. Nếu Khả Hân thật sự đã là phu nhân nhà họ Lâm thì anh nên cố tránh hiềm nghi để không khiến cô khó xử.
“Chuyện này… do phu nhân thấy trong người không khỏe, chắc là chưa kịp thông báo với trường học. Thật sự làm phiền cậu phải đến đây một chuyến.” - Dì Ba cũng khách khí đáp lại.
Phan Khánh Nguyên nghe rất rõ hai chữ ‘phu nhân’ từ miệng của dì Ba, không còn nghi ngờ gì nữa, cô đúng là đã gả cho Lâm Vĩ Thành rồi. Anh ta cố nhịn xuống sự chua xót trong lòng nói:
“Tôi có thể vào thăm Khả Hân được không?”
“Cái này… không tiện đâu, phu nhân nhà tôi đang… đang ngủ rồi.” - Dì Ba tất nhiên không thể để Phan Khánh Nguyên gặp Khả Hân, cô còn đang bị nhốt ở trên lầu ba.
Phan Khánh Nguyên cẩn thận quan sát một vòng, bảo vệ và người làm khắp nơi đều có thật sự không thể tự tiện xông vào. Anh ta chỉ đầy giấu đi mất mát, lịch sự nói:
“Vậy tôi không quấy rầy nữa, đợi khi nào Khả Hân khỏe lại phiền bà thông báo một tiếng là có tôi đến tìm, cũng mong cô ấy sớm quay lại trường học.”
Phan Khánh Nguyên rời khỏi cửa Lâm gia nhưng vẫn không đi hẳn. Anh cứ đứng ở sân trước của nhà họ Lâm suy tư. Khả Hân thông qua cửa kính trong suốt ở lầu ba cũng nhìn thấy Phan Khánh Nguyên và chiếc xe đạp của anh ta. Khả Hân vẫn luôn kéo ghế ngồi ở đây nhìn xuống sân chờ Lâm Vĩ Phong trở về nhưng không ngờ cô lại chờ được Phan Khánh Nguyên.
“Mình nhìn nhầm đúng không?” - Khả Hân dụi dụi mắt mấy lần.
Khả Hân muốn kêu Phan Khánh Nguyên cứu mình nhưng nghĩ lại thấy không ổn lắm, thân phận của hai người bây giờ dễ bị người ta bàn luận. Hơn nữa trước khi Phan Khánh Nguyên sang Mỹ, cô cũng cự tuyệt anh ta rồi.
Phan Khánh Nguyên vẫn chưa đi là do cảm thấy có điểm đáng nghi trong lời của dì Ba khi nãy. Cảm giác dì Ba cứ ấp úng nói về tình trạng hiện tại của Khả Hân làm anh thấy không ổn.
Khả Hân thấy anh vẫn cứ đứng mãi ở dưới, cô cảm thấy có chút an ủi, hẳn là anh lo lắng cho cô. Khả Hân mở cửa một cánh ra nói vọng xuống:
“Anh Khánh Nguyên!”
Phan Khánh Nguyên nghe được âm thanh của cô, ngay lập tức nhìn khắp nơi để tìm nơi phát ra âm thanh.
“Khả Hân! Khả Hân!”
“Em ở trên lầu ba, anh nói nhỏ chút thôi.” - Khả Hân hạ giọng, mặc dù cô biết hiện tại Lâm Vĩ Phong không ở nhà nhưng cô cũng không muốn ảnh hưởng đến những người khác, đặc biệt là Vĩ Thành.
Phan Khánh Nguyên ngẩng đầu lên nhìn thấy Khả Hân ở trên lầu ba, một căn phòng được lắp hoàn toàn là cửa kính.
“Khả Hân, em có khỏe không?”
Hiện tại đang bị nhốt thế này thì làm sao mà tốt được nhưng cô vẫn gật đầu cười nói:
“Em tốt lắm, anh về trước đi.”
Phan Khánh Nguyên rất nhanh cảm thấy bất ổn, sắc mặt Khả Hân không giống bị bệnh, cô nói chuyện với anh ta lại có chút sợ sệt.
“Khả Hân, em đang bị nhốt ở trên đó sao?”
“Không… không có, anh về trước đi, giúp em xin nghỉ luôn càng tốt.” - Khả Hân muốn đuổi anh đi càng nhanh càng tốt, tuyệt đối không được để Phan Khánh Nguyên và Lâm Vĩ Phong chạm mặt.
“Nếu em thật sự không bị nhốt ở đó thì em xuống gặp anh đi, anh có đồ muốn đưa cho em.”
“Anh đi trước đi, có chuyện gì thì chúng ta gặp nhau ở trường rồi nói tiếp.”
Người tính đúng là không bằng trời tính, Khả Hân sợ cái gì thì cái đó lập tức đến. Khả Hân ở trên lầu ba nhìn thấy vô cùng rõ ràng đèn xe của Lâm Vĩ Phong đang rọi vào chỗ Phan Khánh Nguyên đứng. Phan Khánh Nguyên lấy bó hoa hồng che lại ánh sáng chói mắt đó.
Lâm Vĩ Phong nhìn thấy rất rõ, một người đàn ông trẻ tuổi tay cầm theo hoa hồng đứng dưới sân nói chuyện với vợ của mình, còn nhất quyết muốn vợ mình xuống lầu gặp.
Ồ, đây chính là gian phu trong truyền thuyết rồi!
Lâm Vĩ Phong còn nghe rất rõ Khả Hân gọi người đàn ông đó là Khánh Nguyên. Hóa ra đây là Phan Khánh Nguyên như ánh nắng mặt trời, nụ cười tỏa sáng. Lâm Vĩ Phong không tức giận, anh chỉ cảm thấy toàn thân đều muốn đánh người, đánh đến chết mới thôi.
Lâm Vĩ Phong đạp cửa xe bước ra, đi thẳng tới chỗ Phan Khánh Nguyên đang đứng. Khả Hân thấy anh hùng hổ đi tới như vậy liền lớn tiếng cảnh báo Khánh Nguyên:
“Phan Khánh Nguyên! Anh mau đi đi, nhanh lên!”
Anh ta tất nhiên là không đi rồi, anh ta bình tĩnh đối diện với Lâm Vĩ Phong, vô cùng lịch sự hỏi:
“Anh chính là Lâm Vĩ Thành?”
Trước đây Phan Khánh Nguyên ít khi quan tâm những tin tức trong giới thương nghiệp, hơn nữa lại xuất ngoại hơn hai tháng nên không biết chuyện về Lâm Vĩ Thành bị tai nạn hủy dung.
Lâm Vĩ Phong không thèm nói một câu, đáp lại sự nho nhã của Phan Khánh Nguyên bằng một đấm vô cùng thẳng tay. Phan Khánh Nguyên không kịp phòng bị, bị đánh tới lảo đảo ngã xuống đất bó hoa hồng trong tay cũng rơi rụng khắp nơi.
“Lâm Vĩ Phong! Đừng đánh người vô tội!” - Khả Hân từ trên nhìn xuống chứng kiến tất cả, cô biết một khi Lâm Vĩ Phong tức giận thì sẽ rất đáng sợ - “Phan Khánh Nguyên, anh chạy mau đi.”
Khả Hân bây giờ mới thấy hối hận vì đã cùng Phan Khánh Nguyên nói chuyện, để anh sớm một chút đi khỏi đây thì tốt rồi. Bây giờ để Lâm Vĩ Phong bắt gặp tại trận, e là Lâm Vĩ Phong không chỉ đánh có một cái.