Lâm Vĩ Phong rất kiên nhẫn, lại gắp một đũa đưa qua cho Khả Hân. Lâm Vĩ Phong sẽ không bao giờ nhận sai nhưng anh sẽ làm vài hành động chứng tỏ rằng mình đang chuộc lỗi.
Khả Hân vẫn không chịu hé răng, Lâm Vĩ Phong đành đem đũa thức ăn cho vào miệng mình.
“Lâm Vĩ Phong, anh nhốt tôi còn chưa nói sao đến một người ngoài anh cũng không tha vậy? Phan Khánh Nguyên chưa động gì tới anh, anh đã đánh người ta tới mức như vậy, không lẽ chỉ vì đó là bạn tôi nên anh đánh sao?”
Đồ ăn của Khả Hân thật sự có vị gần với đồ ăn của Lâm Vĩ Thành, rất thanh ngọt. Lâm Vĩ Phong không thích, nhai cũng khó chịu, nhưng anh vẫn cố ăn hết rồi mới bình thản đáp:
“Tôi nói tôi ghen, cô có tin không?”
“…” – Khả Hân nghẹn họng, Lâm Vĩ Phong nói anh ghen, anh là gì của cô mà lại ghen?
“Anh đang viện cớ, anh chỉ biện minh cho hành vi sai trái của mình.”
“Đúng là cô không tin, tôi cũng không tin.” – Lâm Vĩ Phong cười trừ.
Lâm Vĩ Phong đứng dậy đi ra cửa, anh thấy Khả Hân vẫn ngồi yên trừng mắt với mình:
“Không muốn theo tôi xuống lầu ăn gì đó sao?”
Khả Hân không thèm trả lời, muốn nhốt thì nhốt muốn thả thì thả, cô không có dễ dàng bị anh điều khiển như thế.
“Hóa ra là cô không muốn ngày mai đi học nữa, được thôi, tôi không phiền cô ở trong đó suy tư.” – Lâm Vĩ Phong giả vờ làm động tác đóng cửa.
Khả Hân vừa nghe đến đi học là phấn chấn cả người nhanh chóng ngồi dậy, tốc độ chạy ra khỏi phòng còn nhanh hơn tên lửa. Lâm Vĩ Phong nhìn thấy cô giống như đứa trẻ chạy qua người mình không khỏi vui vẻ cười một cái.
Khả Hân nhịn đói một ngày lại ngồi quá lâu, khi nãy đứng dậy đột ngột vừa chạy chưa tới mười bước đã chóng mặt muốn ngã. Lâm Vĩ Phong ở phía sau ngay lập tức ôm lấy cô vào lòng.
Cô vốn muốn giãy giụa vài cái nhưng thân thể thật sự là mềm nhũn, hai mắt vẫn thấy trời đất quay cuồng.
“Sức khỏe như này mà còn học người ta tuyệt thực?” – Lâm Vĩ Phong không nhịn được mắng một câu, sau đó bế Khả Hân lên đi xuống lầu.
Khả Hân ăn một bát cơm kèm một chén canh thì cả người lại tràn đầy tinh thần. Lâm Vĩ Phong ngồi ở bên cạnh, vừa ăn vừa giám sát cô.
Khả Hân vẫn mắt lớn mắt nhỏ trừng Lâm Vĩ Phong, dù sao thì cô vẫn ấm ức chuyện bị nhốt và Phan Khánh Nguyên vô duyên vô cớ bị đánh vì mình.
“Cô còn vì tên mọt sách khi nãy mà khó chịu với tôi?”
“Anh không cảm thấy mình nên nói xin lỗi tôi sao, cả với anh Khánh Nguyên nữa.”
“Một người đàn ông trời sập tối cầm theo một bó hoa hồng tới tìm phu nhân nhà tôi nói chuyện, tôi không đánh có còn là đàn ông không?” – Lâm Vĩ Phong hiện tại vô cùng kiên nhẫn với Khả Hân, bình thường thì cô đã không có cô hội nói câu thứ hai rồi.
Hoa hồng? Khả Hân bây giờ mới nhớ tới bó hoa của Phan Khánh Nguyên, đúng là bó hoa đó không thích hợp thật. Nhưng khoan đã, trọng điểm không ở bó hoa, ‘phu nhân nhà tôi’, Lâm Vĩ Phong đang nói cô sao?
“Tôi không cần biết anh ta có phải người rực rỡ như ánh nắng mặt trời gì đó của cô không, tôi chỉ biết cô là phu nhân nhà họ Lâm, phải tuân thủ tam tòng tứ đức. Nếu mà anh ta còn dám mơ tưởng đến cô ngày nào thì tôi còn đánh ngày đó, đánh chết tôi cũng không sợ đâu.” – Lâm Vĩ Phong chậm rãi nói.
Ánh mắt Khả Hân vô cùng sắc bén nhìn anh, chất vấn lại:
“Anh bắt tôi tuân thủ tam tòng tứ đức vậy thì anh đối với người chị dâu này làm cái gì vậy hả?”
“Tôi đối với cô là hợp tình hợp lý cũng hợp pháp.”
“Pháp luật đó chắc do anh tự đặt rồi.” – Khả Hân hừ lạnh một tiếng.
Lâm Vĩ Phong thấy cô vẫn còn giương nanh múa vuốt với anh nên lần nữa cảnh cáo:
“Cô có thể đi học nhưng phải cắt đứt quan hệ với Phan Khánh Nguyên. Nếu để tôi biết cô còn cùng anh ta anh anh em em một lần nào nữa tôi sẽ khiến cho tên đó phải vào tù, rồi kêu thêm mấy tên đại ca trong đó chăm sóc cái mông của anh ta chu đáo.”
“Tôi chắc chắn sẽ tuân thủ đạo làm vợ, anh cũng làm cho đúng bổn phận em chồng của mình đi.” – Đâu phải chỉ mình anh mới biết cảnh cáo, cô cũng biết cảnh cáo ngược lại.
Đến giờ này Khả Hân vẫn xem anh là ‘em chồng’, Lâm Vĩ Phong bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của cô. Nhưng không sao cả, anh thích như vậy. Cuộc sống của anh vốn dĩ là một hố đen không đáy, mỗi ngày cùng cô chơi trò này khiến anh thấy hố đen thỉnh thoảng cũng có sắc màu.
“Chúng ta mỗi người lùi một bước, tôi để cô đi học nhưng cô phải dọn về nhà, không được ở ký túc xá.” – Lâm Vĩ Phong không phải đang hỏi ý Khả Hân mà là đã quyết định xong rồi.
Khả Hân gật đầu, có thể tiếp tục đi học thì chuyện gì cũng có thể xem xét. Hơn nữa ở ký túc xá hay ở nhà họ Lâm với cô không quan trọng như vậy.
“Vậy còn chuyện tôi bị nhốt cả một ngày phải tính thế nào?”
“Vậy cô muốn sao? Qua đây cắn tôi một cái hay là nhốt tôi lại?”
“Không cần! Tôi chỉ cần anh tôn trọng tôi một chút, xem tôi là một con người bình thường.” – Khả Hân bĩu môi.
“Mới nhốt cô có một ngày cô đã cảm thấy bản thân không phải người? Từ lúc năm sáu tuổi tôi đã thường xuyên bị cha nhốt trong đó, một lần nhốt phải hai ba ngày, vậy thì tôi là cái gì?”
Lâm Vĩ Phong nói rất bình thản, giống như đang không phải nói chuyện của chính mình.
Khả Hân thì ngược lại rất kinh ngạc, cô không ngờ Lâm Vĩ Phong có tuổi thơ buồn bã như thế, anh lại còn đem nó như một chuyện đùa mà kể ra. Khả Hân không dám tưởng tượng, một đứa nhỏ năm sáu tuổi bị nhốt ở một căn phòng như vậy sẽ sợ hãi thế nào, có thể để lại bóng ma tâm lý cả đời không chữa trị được.
“Chắc là anh nghịch ngợm nên mới bị phạt hả…” – Khả Hân nhỏ giọng hỏi, mặc dù cô ở nhà chú không vui vẻ nhưng mà chưa bị nhốt lại ngày nào.
Lâm Vĩ Phong lại bị chính cha mình ngược đãi, đối với một đứa nhỏ thì đó là tổn thương cỡ nào chứ. Khả Hân chưa từng nghi ngờ những lời này của Lâm Vĩ Phong, anh là một người có lòng tự trọng rất cao, anh sẽ không tự bịa ra một câu chuyện khiến mình trở nên đáng thương.
“Lý do duy nhất chính là vì tôi là một đứa con riêng, ông ta cảm thấy mất mặt vì chuyện này.” – Lâm Vĩ Phong cười đến chua chát.
“Anh Vĩ Thành thì sao? Anh Vĩ Thành cũng không quan tâm anh sao?” – Chuyện con riêng trong đại gia tộc không phải chuyện hiếm lạ, cô sẽ không tò mò thêm nhưng mà cô thắc mắc về anh em họ, tình cảm của họ tốt như vậy mà.
“Tôi năm sáu tuổi thì anh tôi tám chín tuổi, lúc đó anh ấy làm được cái gì? Hơn nữa khi nhỏ tôi rất ghét anh ấy, không, tôi ghét tất cả những người của nhà họ Lâm, tôi không cho phép anh ấy đến gần tôi. Tôi nhớ có một lần, anh ấy biết tôi thích cá kho tiêu nên nhân lúc dì Ba vừa tắt bếp đã lén lấy một đĩa mang lên cho tôi, tôi còn hất cả đĩa vào mặt anh ấy…”
Lâm Vĩ Phong dừng lại, mỉm cười một cái, chỉ là nụ cười này Khả Hân nhìn bao nhiều lần cũng thấy đau lòng.
“Anh lúc đó đúng là cứng đầu mà.”
“Đĩa cá đó văng lên mặt anh ấy khiến anh ấy bị bỏng một mảng. Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ xuống méc với mọi người nhưng không có, anh ấy nói anh ấy tự bất cẩn ngã vào khứa cá.”
Lâm Vĩ Phong nhận ra mắt mình hơi cay nên vội vàng nghiêng đầu đi chỗ khác, sau khi bình tĩnh lại mới lại mở mắt ra.
Khả Hân thật sự khâm phục tình cảm anh em của hai người họ, anh em cùng cha khác mẹ lại có thể yêu thương nhau tới mức này.
“Anh Vĩ Thành thật sự rất quan trọng với anh.”
“Tất nhiên, ai dám làm tổn thương anh ấy đều phải trả một cái giá đắt.” – Lâm Vĩ Phong lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!