Phan Khánh Nguyên cả người run lên, hô hấp dồn dập gặng hỏi Kim Chi:
“Những gì em nói đều là thật sao? Lâm Vĩ Thành kia là một người bị hủy dung còn đang thoi thóp chờ chết?”
“Đúng vậy… nhưng mà anh đừng tìm chị ấy nữa, người đã đánh anh là em trai của Lâm Vĩ Thành, người đó anh không chọc vào được đâu, anh đi tìm Khả Hân nữa chỉ có tự rước lấy nhục.”
“Không được, anh nhất định phải cứu Khả Hân ra khỏi địa ngục đó.” – Phan Khánh Nguyên nói xong thì liền chạy đi tìm Khả Hân.
Kim Chi ôm đầu đứng đó, cảm thấy bản thân cực kỳ vô dụng, rõ ràng là phải nói cho Phan Khánh Nguyên chết tâm với Khả Hân lại đi nói thành như vậy, kéo thêm rắc rối cho cả anh ta, Khả Hân và Lâm Vĩ Phong.
Khả Hân không có chạy đi xa mà chỉ trốn ở gần đó quan sát, Phan Khánh Nguyên vừa đi rồi, Khả Hân cũng quay lại tìm Kim Chi.
“Em nói gì với anh Khánh Nguyên vậy?”
“Em… em nói hết sự thật thôi.” – Kim Chi có chút chột dạ.
“Cái gì? Em nói hết với anh ấy hả?” – Khả Hân đỡ trán – “Mà những chuyện này sớm muộn anh ấy cũng biết thôi. Chị thật sự lo lắng anh ấy lại đi tìm Vĩ Phong khiêu khích, em cũng biết Vĩ Phong rồi đó…”
“Khả Hân, hiện tại chị được cả hai người đàn ông tranh giành, hơn nữa còn chung tình với chị, chị phải thấy vui chứ.” – Kim Chi nói những lời này có chút tự ti, bản thân cô tìm không được một người tử tế còn Khả Hân có hẳn hai người đàn ông tốt yêu cô.
Khả Hân nghe Kim Chi nói thật muốn khóc, lắc đầu nói:
“Em chưa thấy Lâm Vĩ Phong đánh anh Khánh Nguyên như thế nào đâu, chị còn tưởng là đánh chết người rồi. Hiện tại chị vô cùng phiền não đây này nhưng dù Lâm Vĩ Phong có đối đầu với anh Khánh Nguyên thì cũng là thay mặt anh trai bảo vệ chị dâu thôi, làm gì có chuyện chung tình gì chứ.”
Giữa trưa sinh viên thường tập trung ở căn tin ăn cơm, Khả Hân vừa định đi lấy cơm thì có điện thoại của dì Ba gọi đến. Dì Ba chủ yếu là sợ cô ăn cơm không quen, bảo Tiến Trung đưa cô về nhà họ Lâm ăn.
Khả Hân thuyết phục dì Ba là đồ ăn căn tin cũng rất ngon, thịt cá rau có đủ, không thiếu chất dinh dưỡng thì bà mới để cô ăn ở trường. Khả Hân thật sự không hiểu nổi, căn tin có tận mấy nghìn người ăn không sao hết, dì Ba sao lại lo lắng chuyện ăn uống của cô như thế.
Khả Hân và Kim Chi lấy thức ăn xong thì chọn ngồi trong một bàn khuất ở góc.
“Oa! Đẹp trai quá đi!”
“Còn mặc đồ Âu nữa kìa! Sao ở trường có sinh viên như vậy mà chúng ta không biết?”
“Phong thái này chắc chắn là công tử nhà giàu rồi, nhưng mà nếu là người giàu có sao lại đến nhà ăn đơn sơ của trường chứ?”
Không biết là sự xuất hiện của ai lại khiến cho cả căn tin nổi lên một làn sóng bàn tán sôi nổi. Kim Chi nghe mọi người nói cũng ngẩng đầu lên nhìn, Kim Chi kích động muốn líu lưỡi kéo tay Khả Hân:
“Khả… Khả Hân… là… là Lâm Vĩ Phong!”
Lâm Vĩ Phong? Lâm Vĩ Phong sao lại có mặt ở đây? Khả Hân kinh ngạc ngước lên nhìn, Lâm Vĩ Phong lúc này đã đi đến trước bàn ăn của hai người, ánh mắt anh nhìn cô còn ôn hòa đến kì diệu.
Rõ ràng là một người đàn ông lạnh lùng, hung hăng tự dưng ngụy trang thành kiểu lễ độ dịu dàng như này làm gì? Đây chính là suy nghĩ duy nhất trong đầu Khả Hân lúc này.
“Anh Vĩ Phong, sao anh lại đến đây?”
Lâm Vĩ Phong không vội trả lời Kim Chi, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Khả Hân trước bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Tới cùng ăn cơm.”
Khả Hân vẫn chưa mở miệng nói lời nào, toàn thân căng cứng nhìn chằm chằm Lâm Vĩ Phong. Anh ngược lại tự nhiên vô cùng, không đem mình trở thành người ngoài. Anh nhìn hai dĩa trứng xào cà chua và rau xào nấm trước mặt Khả Hân liền quay sang nói với Kim Chi:
“Phiền cô lấy giúp tôi thêm vài món, tôi không thích ăn chay.”
“Được… được, tôi đi ngay.” – Kim Chi nhanh chóng chạy tới quầy thức ăn, Khả Hân muốn ngăn cũng không được.
Khả Hân cầm đũa lên gắp mấy miếng trứng xào ăn, bĩu môi nói móc anh:
“Nhị thiếu gia sao lại chịu thiệt thòi mà đến nhà ăn tập thể ăn thức ăn rẻ tiền này chứ.”
“Có cô ngồi cạnh, miễn cưỡng ăn cũng được.”
Lâm Vĩ Phong không mặn không nhạt nói còn đoạt luôn chiếc đũa của Khả Hân gấp thử một miếng trứng. Hai mày anh lập tức nhíu lại, vô cùng khó khăn nuốt xuống.
“Đồ ăn đúng là rẻ tiền, từ ngày mai buổi trưa Tiến Trung sẽ đến đón cô về nhà ăn cơm.”
“Không cần! Anh cảm thấy ăn không được nhưng tôi thấy ăn rất ngon.”
“Ngon thì cô cũng ăn tôi coi.” – Lâm Vĩ Phong đưa lại đũa cho Khả Hân.
Khả Hân ngay lập tức gắp một đũa ăn, còn làm ra bộ dạng giống như ăn mỹ vị của thế gian. Đồ ăn đúng là không so sánh được với dì Ba nấu nhưng mà không có tệ như anh nói.
“Rất ngon, tôi ăn hết đĩa cũng được.”
“Đó là vì đôi đũa này có nước bọt của tôi cho nên cô ăn mới thấy ngon như vậy.”
“…” – Khả Hân lúc này mới biết là mình lại bị người đàn ông này chơi nữa rồi, cô cúi mặt xuống không tập trung ăn cơm mặc kệ anh.
“Tôi tiện tay lấy luôn chén đũa cho anh.” – Kim Chi đem chén đũa đưa cho Lâm Vĩ Phong.
“Cảm ơn.” – Lâm Vĩ Phong nhìn đĩa thịt kho trứng Kim Chi lấy cho mình, anh gắp một miếng thịt lên nhưng không cho vào miệng mà cho vào chén của Khả Hân – “Ăn nhiều thịt đi, béo lên một chút sờ mới thích.”
Khả Hân cắn chặt môi, cô chỉ có thể chịu đựng xấu hổ mà nghe anh nói nhăn nói cuội. Cô không dám phản bác, Lâm Vĩ Phong ở giữa bàn dân thiên hạ còn ngượng miệng như vậy thì chuyện gì không dám làm. Khả Hân chỉ biết vùi đầu ăn cơm, ăn xong thì bỏ chạy.
Thấy Khả Hân ăn ngoan như thế Lâm Vĩ Phong cũng không ghẹo cô nữa, thỉnh thoảng lại gắp thịt cho cô. Không biết vì vui hay vì đói mà Lâm Vĩ Phong ăn hơi nhiều, được một lúc thì đặt đũa xuống dùng tay sờ vào bụng.
“Anh Vĩ Phong, anh không sao chứ?” – Kim Chi cảm giác được anh không thoải mái lắm.
“Có lẽ là ăn nhanh quá, dạ dày hơi đau.”
Dạ dày đau? Khả Hân cũng dừng đũa, cô biết bệnh dạ dày của Lâm Vĩ Phong có từ lâu rồi. Công việc nhiều lại cộng thêm lo lắng cho Vĩ Thành, bình thường Lâm Vĩ Phong đều ăn rất khuya. Có khi ba bữa đều gộp thành một bữa, dì Ba cũng thường nhắc nhở anh nhưng không hiệu quả.
Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu
“Vậy… vậy anh có cần đi phòng y tế xem qua không?” – Kim Chi đề nghị.
“Không có việc gì, không chết được đâu.”
Khả Hân nghe anh nói câu đó thì trái tim giống như bị ai bóp nghẹt.
Lâm Vĩ Phong có liếc nhìn qua Khả Hân, cô vẫn vùi đầu ăn cơm. Dù cho lúc anh nói mình đau dạ dày cô cũng không có phản ứng gì, một chút quan tâm cũng không có. Lâm Vĩ Phong ít nhiều cũng cảm thấy mất mác nhưng anh cũng không chất vấn cô, bình thản vươn đũa gắp cho Khả Hân thêm một miếng thịt.
Cơm còn không có ăn xong thì Lâm Vĩ Phong đã có điện thoại gọi đi rồi. Khả Hân nhìn theo bóng anh bước ra cửa căn tin vội vàng buông đũa xuống:
“Kim Chi, dọn dẹp giúp chị, chị đi trước.”
Khả Hân không có đuổi theo anh mà chạy về một hướng khác.
Lâm Vĩ Phong đậu xe ở ngoài cổng, anh vừa khởi động xe thì đã thấy hình bóng của cô trong kính chiếu hậu. Cô đuổi theo anh làm gì, không phải muốn mắng anh chạy tới đây ăn trưa cùng cô chứ?
Thời gian của Lâm Vĩ Phong có lẽ là thứ vô cùng quý giá nhưng anh vẫn dừng xe lại, hạ kính xe xuống muốn xem Khả Hân định nói gì.
“Nhanh, há miệng ra.” – Khả Hân nghiêng đầu đối mặt với anh thông qua cửa kính.
“Há miệng? Cô muốn hôn tôi sao?” – Lâm Vĩ Phong không nhịn được mỉm cười.
“…” – Khả Hân tự hỏi có bao giờ Lâm Vĩ Phong nói được lời tử tế không.
Khả Hân nhân lúc Lâm Vĩ Phong hé môi ra nhanh tay đem một viên thuốc nhét vào miệng của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!