Khả Hân thật sự không hiểu người đàn ông trước mắt cứ muốn dây dưa không rõ với mình. Anh không thiếu phụ nữ, những người phụ nữ muốn ngã vào lòng anh chắc chắn xinh đẹp giỏi giang hơn cô rất nhiều. Hay Vĩ Phong có sở thích biến thái, cứ phải chơi đùa với chị dâu mới được?
Khả Hân thật sự không dám tin với điều điên rồ mình vừa nghĩ. Cô cũng đã làm hết cách để phản kháng lại Vĩ Phong rồi, đến cả cầu cứu cũng làm nhưng không ai đứng về phía cô. Nếu là thời xưa cô sẽ lấy cái chết để chứng minh trong sạch nhưng thời này không cần làm mấy chuyện ngốc nghếch như thế.
Nước mắt tích tụ ở trong hốc mắt của cô, tất cả đều là nước mắt của tủi hờn. Hai tay cô run run cởi áo khoác ra sau đó đến từng cúc áo sơ mi, cô chậm rãi cởi hết xuống, đưa lưng về phía Vĩ Phong:
“Lâm Vĩ Phong, anh muốn nhìn thì cứ nhìn đi, nếu anh không thẹn với lương tâm, không thấy thẹn với anh trai của mình thì anh cứ nhìn đi. Dù sao tôi nói không lại anh, cũng đánh không lại anh.”
Nhìn thấy hai mắt cô ngấn nước, dáng vẻ ủy khuất này giống như một cái móng vuốt nhỏ cào cào vào trái tim anh. Tại sao anh muốn đối tốt với cô, cô lại phản ứng như thế sắp bị xử tội thế này?
Lâm Vĩ Phong không cách nào khống chế được ánh mắt mình đang thưởng thức từng tấc da thịt của cô. Mảng đỏ trên lưng của cô vô cùng nổi bật giữa làn da trắng như tuyết ấy, quan trọng là mảng đỏ đó còn vì cứu anh mà ra.
Chết tiệt! Sao mà chịu nổi đây!
Lâm Vĩ Phong cảm thấy cổ họng khô khốc, thân thể vô cùng khó chịu nhưng lý trí không ngừng nhắc nhở anh, bây giờ không phải thời điểm để làm gì cả.
Một lúc sau Khả Hân cảm nhận được chỗ bỏng rát sau lưng được một thứ gì đó lành lạnh thoa lên, hơn nữa bàn tay đó cũng rất dịu dàng cẩn thận. Hóa ra anh là thật lòng muốn giúp cô thoa thuốc trị bỏng.
Cô cứ nghĩ anh muốn cô cởi áo ra là để khi dễ cô không ngờ anh thật lòng muốn thoa thuốc giúp cô, dường như anh cũng không làm ra hành động quá đáng nào khác.
“Đã nói là muốn giúp cô thoa thuốc, cứ tự cho mình là liệt nữ, sống chết không chịu.” – Giọng nói trầm thấp của anh vang bên tay cô, giống như đang mắng yêu cô.
“…” – Khả Hân khẽ lắc đầu, tại sao cô lại nghe được tình ý trong câu vừa rồi chứ, chắc chắn lỗ tai của bệnh rồi.
Sau khi Vĩ Phong thoa thuốc xong Khả Hân ngay lập tức kéo lấy áo choàng dắt trên sofa che chắn cơ thể mình. Khả Hân vẫn không nhịn được nhắc nhở anh mấy câu:
“Anh không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Tôi bị thương thì cứ để cho bác sĩ bôi thuốc là được, trong nhà chúng ta có sẵn bác sĩ Kiên và bác sĩ Duy Thanh đấy thôi.”
“Tôi không cho phép người đàn ông khác nhìn thân thể của cô.” – Lâm Vĩ Phong lạnh lùng nói.
“…” – Khả Hân câm nín luôn rồi.
Lâm Vĩ Phong nói ra câu không biết có bao nhiêu bá đạo, không muốn cho người đàn ông khác xem thân thể của cô, vậy anh thì sao? Anh cũng là người đàn ông khác mà thôi, bởi vì thân thể của cô trên danh nghĩa là thuộc về Vĩ Thành. Lâm Vĩ Phong lại nói giống như đang độc chiếm lấy cô vậy.
“Thuốc thoa này rất tốt, đợi sau khi không còn đau nữa thì thoa thêm một ít thuốc tránh sẹo hẳn không có gì đâu. Tối nay cô ngủ thì chú ý một chút, đừng để phần lưng bị đè ép.” – Vĩ Phong dặn dò xong thì bước thẳng ra khỏi phòng bỏ lại một Khả Hân mãi vẫn chưa bình tĩnh được.
Dưới lầu, dì Ba đang đi tới đi lui ở cầu thang, bà biết là mình không nên làm phiền vợ chồng họ nên không đi lên. Nhưng thấy tình trạng khi nãy của Khả Hân bà cũng lo lắng không ít, sợ rằng nhị thiếu gia không biết thương hoa tiếc ngọt làm Khả Hân bị thương.
Dì Ba thấy Vĩ Phong từ lầu hai bước xuống thì liền chạy lại hỏi han:
“Nhị thiếu gia, cậu và phu nhân làm sao vậy?”
“Lưng của Khả Hân bị bỏng, mấy ngày tới phiền dì chú ý ăn uống của cô ấy.” – Anh không mặn không nhạt nói.
“Bị bỏng? Vết bỏng có nghiêm trọng không?” – Dì Ba trong lòng khẩn trương hết lên – “Sao phu nhân lại bị thế cậu?”
“Ngốc nghếch, không biết tự lượng sức còn thay tôi đỡ một bát canh nóng.” – Vĩ Phong hừ lạnh một tiếng.
Rõ ràng là một câu nói không hài lòng nhưng ai nghe vào cũng biết trong đó có nhu tình không thể diễn tả.
Nếu Khả Hân thật sự vì bảo vệ Vĩ Phong mà bị bỏng thì chuyện này tốt không gì bằng được. Sau khi Vĩ Phong đi vào phòng điều trị xem tình hình của Vĩ Thành thì dì Ba cũng vội vàng đi nấu canh bồ câu, canh bồ câu chính là thứ dưỡng nhan trị sẹo số một.
Khả Hân ngồi bó gối ở trên giường tân hôn, cô nhìn hộp thuốc thoa anh đặt trên đầu giường, trong lòng nhộn nhạo. Khả Hân sợ rằng Vĩ Phong nghĩ rằng hành động đỡ bát canh cho của cô thể hiện cô có tình ý gì với anh. Nhưng cô lại càng sợ hơn chính mình giống như anh nghĩ.
“Phu nhân à, mau uống hết bát canh này đi, là canh bồ câu hạt sen, chắc chắn làm da sẽ mịn màng như cũ.” – Dì Ba rất nhanh đã đem canh bồ câu lên phòng cho cô.
Khả Hân vui vẻ nhận lấy bát canh của dì Ba, trong lòng cảm động, không hề buồn phiền vì chuyện khi nãy dì Ba đã mặc kệ cô.
“Phu nhân, khi nãy cậu Vĩ Phong đã dặn dò tôi rất kỹ, cậu ấy nói cô bị bỏng đồ ăn thức uống mấy ngày tới đều phải chú ý. Cậu Vĩ Phong thật sự vô cùng quan tâm săn sóc cô.” – Dì Ba hết lòng nói tốt cho Vĩ Phong, mà thật ra những điều này anh có dặn dò bà thật nên bà càng phải để cho Khả Hân biết nhị thiếu gia rất xem trọng cô.
Em chồng quan tâm chị dâu đến mức như vậy, không ai thấy bất ổn sao?
Khả Hân mím môi không đáp nên dì Ba lại luyên thuyên tiếp:
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!