Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Em Có Thể Sẽ Không Yêu Anh

Từ quá khứ trở về tương lai chỉ tốn vài phút ngắn ngủi, cũng chỉ vào bước đi, mở ra “ cánh cửa” của thời đại này, bước vào bộ chuyển đổi thời gian trong được hầm, xác định thời gian muốn đến trong tương lai, ấn nút khởi động, vài phút sau đã đưa cô đến trạm thời không của Vĩnh Hằng Thành, nơi này có điểm giống với nhà ga ở quá khứ.

Bước ra khỏi bộ chuyển đổi, lọt vào mắt Vũ Tuệ làm nhóm người bận rộn ở trạm thời không, bọn họ mang gương mặt vô cảm, vội vội vàng vàng, có người từ của này bước ra, lại có người bước vào ở cửa khác, cũng không chào hỏi nhau một câu, nhìn thấy Vũ Tuệ mặc trang phục không thích hợp mới ghé mắt nhìn một cái, nhận ra cô thì sôi nổi lớn tiếng chào hỏi, nhưng bước chân vẫn không ngừng lại.

Bọn họ đều là những tính toán sư được phân công đến tu sửa đường hầm thời không hoặc nhân viên nhận nhiệm vụ chuyển đổi quá khứ, có mấy người quen cũng đi ngang qua cô, là cấp dưới của Vũ Tuệ. Rất hiển nhiên như Vũ Tuệ phỏng đoán, cuộc chiến thời không đang trong giai đoạn kịch kiệt, cho nên bọn họ mới bận rộn nhường này.

“ Các hạ!” Một tiếng gọi vang lên, Vũ Tuệ quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục phòng hộ của Vĩnh Hằng Thành chạy tới. Vũ Tuệ không quen biết hắn, có lẽ là nhân viên công tác phía dưới….

“ Ngài đã trở lại, nhanh chóng thay quần áo đi!”

Vũ Tuệ vào một căn phòng trong trạm mặc lên bộ đồng phục công tác thay cho chiếc váy trên người, trang phục này cũng không khác mấy với trang phục của những nhân viên công tác vừa rồi. Trang phục phòng hộ khá nặng bởi vì chất liệu bên trong đều là kim loại không gian quý giá.

Tầm mắt cô quét về phía cửa sổ, sửng sốt, chỉ cần đi ra ngoài cô đã thấy kiến trúc nguy nga của Vĩnh Hằng Thành chỉ thuần là sắt thép quá cỡ, trơn bóng nhưng đơn điệu. Ngẩng đầu lên không phải là bầu trời mà là những mái nhà hình vòm to lớn cũng do sắt thép đúc thành, ánh mắt trời và không khí không thể lọt vào, nơi nơi đều là ánh sáng nhân tạo.Nếu nhìn từ thế giới bên ngoài, sẽ là một tòa nhà hình bát úp được đúc bằng thép ẩn mình trong hẻm núi khổng lồ và dưới lớp vỏ hình bán nguyệt ấy là khu phức hợp* của Vĩnh Hằng Thành.

// * khu phức hợp là là tổ hợp các tiện ích hạ tầng như chung cư, biệt thự, trường học, nhà liền kề, trung tâm thương mại, bệnh viện để phục vụ nhu cầu ở, sinh hoạt, không gian sống tiện ích cho cư dân. //

Vĩnh Hằng Thành là một thành phố ẩn mình trong một hẻm núi. Người bên ngoài vẫn luôn tò mò về Vĩnh Hằng Thành, đối với họ nơi đây được xem là nơi bí ẩn cũng uy nghi và không thể xâm phạm tựa nơi trú ngụ của các vị thần được sùng bái.

Nhưng thành phố này đến một cái cây cũng không có. Thực vật ở Vĩnh Hằng thành đều không thể sống quá lâu, bởi vì không có thổ nhưỡng, cũng không có ánh nắng, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là không ai có thời gian rảnh để chăm sóc cây cối, bọn họ cũng không có đất để cho thực vật tự do sinh trưởng. Dưới chân họ dẫm lên đều là thiếc sắt, kim loại.

Có lẽ do đã rời đi lâu lắm rồi, đôi mắt đã nhìn những sự vật đa dạng đầy sắc thái nên hiện tại Vũ Tuệ cảm thấy thành phố nơi nàng sống lạnh lẽo biết mấy.

Toàn bộ Vĩnh Hằng Thành được bao bọc chặt chẽ, nơi ánh sáng mặt trời và không khí không thể ra lọt qua. Nó được xây dựng để chống lại sức mạnh của thời gian và để đảm bảo rằng người dân trong Vĩnh Hằng Thành sẽ không bị ảnh hưởng khi quá khứ bị thay đổi, thậm chí đến cả quần áo cũng vậy.

Kim loại không gian là một vật chất hiếm có, ngoại trừ chế tạo đồ bảo hộ và những vật dụng tương tự, chúng còn được sử dụng với quy mô lớn trong xây dựng để ngăn cản thế giới trong Vĩnh Hằng Thành không bị ảnh hưởng bởi không gian và thời gian bên ngoài, tốc độ thời gian trôi ở Vĩnh Hằng Thành chậm hơn rất rất nhiều lần so với tốc độ ở bên ngoài. Sự cách biệt bên trong chiếc kén khổng lồ này có lẽ là cả ngàn năm so với bên ngoài, càng đừng nói là kiến trúc bên trong cao cấp đến nhường nào, sự không đồng bộ đến cực đoan như vậy nên cho dù thế giới bên ngoài có thay đổi thế nào thì Vĩnh Hằng Thành cũng không hề bị ảnh hưởng, cho nên mới có thời gian phát hiện vấn đề sớm và chống lại địch nhân.

Cài hoàn chỉnh nút thắt trên cổ, Vũ Tuệ có chút không tự nhiên vặn vẹo, cảm thấy hô hấp hơi khó khăn. Thật là, quả nhiên bị chiều hư, cho nên mới õng ẹo như vậy.

“ Tình huống hiện tại thế nào?” Vũ Tuệ và nhân viên công tác cùng đi vào thang máy, thang máy chậm rãi bay lên, hướng về phòng làm việc của tính toán sư ở tần 222.

“ Tính toán sư Sa Sa làm phản.”

“ Cái gì?” Vũ Tuệ chấn động.

Giờ cô mới biết, hóa ra thời gian mà cô đặt chân tới không phải là ngoài ý muốn mà là do tính toán sư Sa Sa thiết kế, đem cô vây nhốt tại nơi đó.

Vũ Tuệ cảm thấy không tin nổi, trước đây Sa Sa từng là bạn học tốt của Vũ Tuệ, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau phấn đấu, cô hiểu cô ấy là người như thế nào, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Sa Sa sẽ làm phản, gia nhập đội ngũ địch. Nhưng hiện tại xem ra đó chính là sự thật.

Lúc trước cô đang chuẩn bị nghỉ phép, Sa Sa đã đề nghị cô về quá khứ nghỉ ngơi thử, hơn nữa nhờ cô giúp đỡ việc kia, mà cô cũng không có nghi ngờ gì. Mà khi cô kẹt ở đoạn thời gian đó thì Sa Sa lại gia nhập trận doanh địch, mang đến cả mớ phiền toái, bên ngoài thuốc súng cũng tràn ngập, chiến tranh thảm thiết.

“ Vì sao?”

“ Nhất định là bởi vì ngàii là tính toán sư ưu tú nhất, để ngài rời đi, cô ta mới có thể….”

“ Tôi đang hỏi nguyên nhân cô ấy làm phản.”

“ Này…. Tôi cũng không rõ lắm.”

Còn cần nguyên nhân ư? Làm phản chính là làm phản, bởi vì hành vi làm phản của cô ta, bây giờ bên ngoài là cả mớ lung tung rối loạn. Tuy rằng kỹ thuật xuyên qua bị tiết lộ ra bên ngoài, nhưng người địa cầu mới là người phát minh ra nó, nguồn tin tức mà ta nắm giữ chắc chắn nhiều hơn, cho nên dù ở trong cuộc hiến thời không, bên ta đều có thế nắm thế thượng phong, nhưng mà hiện tại nhờ có tính toán sư Sa Sa gia nhập, bọn chúng như gặp được thần trợ, thực lực đã tăng mạnh.

Tới tầng 222, cửa thang máy mở ra, cả văn phòng chiếm cứ một tầng lầu có diện tích lớn, bọn họ đều nhìn qua, thấy người tới là Vũ Tuệ dường như ai cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“ Trời ạ! Cuối cùng cũng trở lại!”

“ Mau mau mau, tới mau!”

“ Hiện tại tình huống thế nào?”

“ Bọn chúng đã thay đổi thỏa thuận của hiệp ước Kandan mà chúng ta ký thành công với người Etan vào năm 662 theo lịch Bạch Diệu, thậm chí bọn chúng còn sát hại Nhị điện hạ người Etan phụ trách ký kết hiệp ước lúc ấy. Chúng ta đến chậm một bước. Tôi biết nếu là cô nhất định sẽ tính toán ra được thời điểm bọn họ tiến hành động thủ sau đó phái người đến trước một bước để ngăn cản, nhưng mà Vĩnh Hằng Thành ngoại trừ cô thì Sa Sa là người ưu tú nhất, cho nên cũng không thể khinh bỉ bọn tôi. Dưới  tình huống như vậy chúng tôi chỉ có thể che giấu chuyện hắn đã chết thành mất tích, kết quả là ba tháng qua, ở thế giới bên ngoài đưa ra tin tức về ‘chân tướng’ cái chết của Nhị điện hạ là do chúng ta sát hại, hơn nữa còn đem thi thể giấu đi, hiện tại người Etan đang bạo động thậm chí khai chiến với người mình….”

“…..”

Vũ Tuệ căn bản không có thời gian hỏi ra nguyên nhân Sa Sa làm phản đã bị đẩy về vị trí công tác của bản thân, đối mặt với một đống số liệu lập lòe ở màn hình ánh sáng lượng tử trước mắt bắt đầu làm việc.

Dưới tình huống hiện tại, mặc dù Vũ Tuệ cảm thấy khá đau đầu, cô trở về quá muộn, những tính toán sư khác đã làm ra rất nhiều thay đổi, nói cách khác là từ năm 662 theo lịch Bạch Diệu đến bây giờ, đoạn lịch sử đã hoàn toàn mới, dưới tình huống như vậy mà thay đổi thì rất khó khăn, biến số cũng tăng lên, một khi không cẩn thận sẽ có nhiều nghịch biến phát sinh, sửa chữa thất bại hoặc dẫn tới hậu quả nghiêm trọng hơn.

Thật là, Vũ Tuệ nhíu mày, ngón tay trên bàn phím chuyển động linh hoạt, vừa trở về đã cho cô đối diện với cục diện rối rắm như vậy rồi!

Vũ Tuệ ở tương lai xa xôi vô cùng bận rộn vì để sớm kết thúc chiến tranh nên cố gắng thay đổi lịch sử, mà ở quá khứ kia, khi nhân loại còn chưa tiến vào vũ trụ xa xôi, năm mới đã qua.

“ Lương Bình à, Vũ Tuệ trở về chưa con?” Hôn lễ càng ngày càng tới gần, cô con dâu hờ là cô nhi phải xa nhà để gặp người quen còn chưa trở về, mẹ Lương Bình mỗi ngày đều phải gọi điện hỏi Lương Bình một chút xem con bé đã trở về hay chưa.

Không chỉ là mẹ Lương Bình, đến Đồng Bình, Kinh Thạch và Mỹ Chi, một số bạn bè khác và đồng nghiệp cũng gọi điện hỏi thăm, cũng sẽ hỏi câu tương tự. Thiệp mời đã sớm gửi đi, tất cả mọi người đều biết sang năm Lương Bình và cô bé nhà hắn sẽ kết hôn, lúc hỏi thăm thì hỏi đến cô là điều đương nhiên.

Nhưng mà bọn họ không biết rằng khi nào cô dâu trở về thì chú rể cũng không biết, tựa như lúc cô đến chẳng có gì,khi biến mất khỏi đây cũng hoàn toàn không có tung tích, cô không phải đi gặp người quen ở nơi xa mà là trở về tương lai nơi mà hắn hoàn toàn mờ mịt không hề biết gì.

Lương Bình cúp điện thoại, ngồi dựa vào sopha nhìn trần nhà xuất thần. Vũ Tuệ đã rời đi gần mười ngày, từ khi không có cô ở bên hắn vẫn luôn trằn trọc khó ngủ, hắn không ngừng nhớ lại tất cả, mãi đến khi cô mở một cái cửa rồi biến mất tại đó, hắn vẫn mang tâm lý là cô chỉ nói đùa.

Cô ấy thật sự sẽ trở lại sao? Sẽ về đúng lúc cùng hắn kết hôn chứ? Có khi nào cô sẽ trở về khi mà tóc hắn đã bạc trắng? Lương Bình có chút thống khổ xoa xoa chóp mũi, trên mặt bàn có một đống tiểu thuyết lung tung đều là những cuốn thuộc thể loại khoa học viễn tưởng kinh điển, phim khoa học viễn tưởng nổi tiếng hắn cũng đã xem, hắn muốn từ những thứ này có thể tìm được bóng dáng Vũ Tuệ, sau đó hắn phát giác ra, những thứ trong này đều là người quá khứ tưởng tượng ra thế giới tương lai mà thôi, toàn bộ đều là ảo tưởng, vậy thì sao có thể xuất hiện bóng dáng Vũ Tuệ chứ?

Cứ chờ đợi như vậy quả thật là dày vò, mỗi khi hắn nghĩ đến chuyện sẽ mất cô vĩnh viễn đều bị dọa sợ, hắn bị tra tấn bởi sự nhớ nhung, thật ra cũng chỉ mới mấy ngày mà thôi, mà hắn tưởng như đã vài năm trôi qua.

Điện thoại vang lên, hắn nghe máy, là cửa hàng váy cưới gọi điện tới, hỏi bọn hắn khi nào thì tới thử váy cưới, để xem có vấn đề gì còn kịp thời sửa lại.

Lương Bình tự mình đến cửa hàng váy cưới, hắn thử tây trang, mà sau hắn còn một bộ váy cưới màu trắng vẫn đang đợi chủ nhân của nó đến thử.

“ Đẹp trai quá!”

“ Tôi toàn thấy là cô dâu tự mình tới thử váy cưới, trước giờ chưa thấy qua chú rể đi một mình thử lễ phục đâu.”

“ Nói vậy chắc cô dâu là một đại mỹ nhân rồi! Nhất định là xứng đôi, vậy thì nhìn đã mắt lắm!”

“…..”

Mấy nhân viên nữ thầm thì, nhìn thấy Lương Bình ra ngoài, lập tức đứng thẳng người lộ ra nụ cười khéo léo.

“ Ngài có cảm thấy cần phải sửa lại chỗ nào không tiên sinh?”

“ Không cần.”

Lương Bình mang theo váy cưới và lễ phục trở về.

Thời gian nghỉ đông ngắn ngủi rất nhanh trôi qua, học sinh lại bắt đầu đi học, giáo sư Lương Bình quay lại trường học, điều này cũng làm nguôi bớt phần nào nỗi nhớ nhung Vũ Tuệ của giáo sư Lương Bình do cả ngày ăn không ngồi rồi.

Thời gian mỗi ngày một gần, hôn lễ đảo mắt gần đến, nhưng mà Vũ Tuệ vẫn chưa xuất hiện.

Mẹ Lương Bình, Mỹ Chi, Kinh Thạch cùng một số bạn bè thân thiết bắt đầu nóng nảy: “ Vũ Tuệ đâu? Sao thế này?”

Mấy vấn đề này, Lương Bình đều không trả lời được.

“ Ngày mai là hôn lễ….” Mẹ Lương Bình chần chờ nói.

“ Cứ tổ chức theo thường lệ.” Lương Bình nói.

“ Em chắc chưa?” Đồng Bình nhíu mày, nếu ngày mai cô dâu không xuất hiện, khác gì ném hết mặt mũi.

“ Ừm.” Tuy rằng trong lòng không chắc, nhưng dù thế nào, Vũ Tuệ nói sẽ trở về, thời gian còn chưa tới, sao hắn có thể thất hứa trước?

Lương Bình kiên trì đúng hạn tổ chức hôn lễ, những người khác cũng đành chịu, chỉ có thể cầu nguyện xuất hiện kỳ tích, sau đó trấn an khách cũng như chuẩn bị tốt tâm lý.

Lương Bình về đến chung cư, mọi thứ đều thật an tĩnh, khi hắn từ thang máy đi ra, thấy một người đàn ông đi ra từ căn hộ cách vách. Hắn rất kinh ngạc, tầng lầu này chỉ có hai căn hộ, một là gian của hắn, một gian là của một người bạn ở nước ngoài làm việc rất ít khi trở về.

Nhất thời kinh ngạc, hắn không khỏi nhìn nhiều tên đàn ông kia hai cái, đối phương cũng nhìn hắn, hai người đi ngang qua nhau, một đi vào thang máy, một trở về căn hộ của bản thân.

Lương Bình vừa mở cửa nhà vừa gọi điện cho người bạn kia, không để ý ngay khi cửa nhà hắn vừa đóng lại, cửa thang máy nháy mắt lại mở ra, người đàn ông kia ló đầu dò xét nhìn về phía này.

“ Cậu không cho ai mật mã? Cũng không thể nào là bên bất động sản, tên kia có thể là trộm….” Lương Bình vừa nghe điện thoại vừa ở trước hành lang thay giày, ngay sau đó động tác chợt khựng lại, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm đôi giày nhỏ đáng yêu trước mắt.

Không rảnh quan tâm chuyện có trộm vào nhà thằng bạn, Lương Bình bước nhanh vào nhà, mở cửa phòng ngủ, sau đó hắn thấy được cô gái hắn ngày đêm mong nhớ trầm mình trong chăn ngủ thật say.

————
Nhấn Mở Bình Luận