Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Em Còn Bé Quá Hãy Đợi Em Biết Yêu

Thế Quý vùi đầu vào hõm cổ, lướt nụ hôn trên xương quai xanh, gạt dây áo ngủ của cô xuống để di chuyển đến ngực đang phập phồng thở. Cô chỉ còn biết đặt hai tay lên đầu anh, ngón tay len vào từng sợi tóc làm nó rối tung.

- Ưm... nhẹ thôi anh. Nhỡ mẹ em chưa ngủ thì sao?

- Có anh đây không ai được phép động đến em cả.

Bộ dạng của anh lúc này chẳng giống với một người đàn ông chững chạc trưởng thành gì cả, trên giường với cô là luôn bày ra bộ dạng hư hỏng khó kiềm chế.

- Anh tham lam.

- Với em mãi không đủ.

(Cắt chút thôi....😂)

Trên giường, ánh đèn mờ nhưng cũng đủ soi tỏ hành động bạo gan lớn mật của người đàn ông. Anh nhanh chóng cởi hẳn chiếc váy ngủ của cô ném xuống cuối giường và cũng nhanh chóng bỏ đồ của mình.

- Anh khóa cửa chưa?

- Ai muốn vào chỉ có cách phá cửa thôi.

- Anh không trả lời nghiêm túc được sao?

Anh chỉ cười mà không đáp lời, hăng say miệt mài kích thích mặc cô rên rỉ muốn đứt cả hơi vẫn không ngừng lại.

Trong phòng, ánh điện ngủ soi rõ hình ảnh hai thân thể trên giường, bên dưới, chăn ga bị vùi dập nhăn nhúm. Trên giường là một mớ lộn xộn bị ném bỏ đến đáng thương.

Thanh Du nằm nghiêng, cả người không buồn động đậy, sau lưng là vòm ngực nóng như lửa của anh. Bản thân bị chiếm dụng cũng chẳng còn sức mà gạt ra, nằm im trong lồng ngực anh nhắm mắt thở nhè nhẹ.

- Em nghỉ làm ở quán coffee đi.

- Sau này bận học em sẽ nghỉ, bây giờ em muốn làm kiếm tiền.

- Anh để em thiếu tiền hửm?

- Không, nhưng em vẫn muốn kiếm, em không muốn bản thân trở nên dựa dẫm cũng như chìm trong sự chiều chuộng. Lỡ như đời có biến cố, anh không thể giúp được thì em vẫn có thể đứng vững.

- Nói linh tinh, có muốn bị phạt không hả?

Anh cảnh cáo cô bằng cách mon men cắn một cái bên tai cô mút mạnh. Thanh Du gạt ra

- Chẳng phải anh từng nói có những việc sẽ ngoài tầm kiểm soát của anh sao? Anh cũng chỉ là một người bình thường thôi, em cũng muốn bản thân không quá nhỏ bé trước anh, vậy thôi.

Thế Quý vùi đầu trên gáy cô chỉ ừ nhẹ. Anh chiều theo mọi mong muốn của cô, chỉ là không muốn cô vất vả mới có đề nghị như vậy thôi.

- Được rồi, ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!

- Sao nằm cạnh anh mà vẫn thấy nhớ anh nhỉ?

Thế Quý nhẹ hôn lên vai gầy của cô một cái thật mạnh in cả dấu hôn:

- Ngủ ngoan... yêu em.

Thanh Du quay lại ôm lấy anh nhắm mắt, thực sự không muốn ngủ nhưng người kia cứ nhè nhẹ xoa xoa khắp người khiến cô ngủ lúc nào không biết.

....

Thanh Du thức giấc khi nghe tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi của mẹ:

- Du ơi, có đi làm không con?

- Dạ có ạ.

Trên giường trống không, chắc anh đã về phòng sớm rồi. Nửa tháng nữa sẽ không gặp, chưa gì đã thấy nhớ rồi.

- Mẹ vào nhé!

Lúc này cô mới nhớ ra cửa chú về sẽ không được khóa, mắt liếc thấy trên kệ đầu giường vẫn có vỏ bao cao su liền nhồm dậy vơ vội nhét xuống dưới ga giường, váy ngủ, đồ lót được lấy nhanh nhét vào chăn.

- Sao con vẫn còn trên giường, dậy đi tập thể dục còn đi làm không muộn.

- Vâng con dậy ngay đây.

Cô nằm trong chăn với tay mặc đồ trong khi mẹ đi vào nhà tắm lấy quần áo cô đã thay ra. Mẹ mang chiếc váy tối qua cô đi sự kiện cùng chú gấp cẩn thận cho vào hộp:

- Con đi làm mang luôn váy này đến chỗ giặt nhé! Váy mua hay thuê đây?

- Chú mua cho con ạ.

- Vậy nhắc họ giặt cẩn thận một chút nhé!

- Vâng ạ.

Mẹ đi ra đến cửa lại quay vào:

- Du này, con có biết người chú yêu là ai không?

Nghe mẹ hỏi mà lông trên người cô dựng đứng hết cả.

- Con biết hả?

- Dạ... không ạ, hôm qua lúc chú nói với mẹ con mới biết.

- Con thử hỏi chú xem, mẹ vẫn thích chú chọn cô Lan Anh hơn mà chú con đúng là khó nói, hôm nào con thử khuyên lại chú xem nhé!

- Vâng ạ...

Mọi lần thì cô sẽ vâng ạ to lắm, dứt khoát lắm mà nay nó cứ ứ lại trong cổ họng. Làm sao cô khuyên người mình yêu để ý người khác được chứ?

Dương Tùng đi vào quán, đến chỗ Thanh Du order:

- Cho anh một coffee không đường, không sữa nhé!

- Anh uống gì lạ vậy, sẽ đắng lắm đấy.

- Hôm nay anh có một phiên tòa đấu trí nên cần phải tỉnh táo nhất.

- Vâng để em làm.

Quán chưa đông nên Thanh Du rời quầy mang cafe ra cho Dương Tùng. Cô ngồi xuống cạnh anh hỏi thăm:

- Anh, bài luận của em được điểm gì?

- Hình như là A, em không nhờ chú em đấy chứ?

- Hừ, anh coi thường em thế? Chú Quý đi công tác không có nhà làm sao mà em hỏi được chứ?

Nhìn mặt Thanh Du nhắc đến Thế Quý buồn xo thì anh không tránh nổi tò mò. Nói thật là anh cũng có ý định buông tay Thanh Du rồi nhưng vẫn không can tâm. Chẳng lẽ hai người họ loạn luân thật sao? Chú cháu họ yêu nhau nên Thế Quý mới giữ cô bé chặt như vậy. Anh hít một hơi thật dài hỏi nhỏ:

- Du, anh hỏi em trả lời thật nhé!

- Vâng ạ, anh hỏi đi.

- Em và Thế Quý ấy, có phải là đang...

- Yêu nhau ạ.

Thanh Du không muốn giấu Dương Tùng và cũng là để anh đừng mong chờ gì ở mình nữa. Mấy lần nói chuyện cô đều thấy anh muốn hỏi nhưng lại ngập ngừng.

- Thật không?

Dương Tùng sốc quá mà hét to lên, Thanh Du giơ tay lên miệng ra hiệu hạ giọng xuống. Ánh mắt anh vẫn hoang mang tột độ. Hạ giọng, tiếng anh nói trở nên thì thầm:

- Em điên à? Sao lại đi yêu chú mình chứ?

- Anh ấy nhận nuôi em nên giữa bọn em không có quan hệ huyết thống gì?

- What???

Cô lại lần nữa phải ra hiệu anh nhỏ cái giọng lại. Vì anh đã chứng kiến chú hôn cô mà không nói thì thấy có lỗi nên cô mới nói cho anh biết. Đến Quỳnh Thư thân thiết quấn quýt suốt ngày hỏi mà cô có dám nói đâu.

- Anh đừng kích động thế?

- Sao không kích cho được, trời ạ, sao em lại không phải cháu anh ta chứ? Chết tiệt, anh ta nuôi vợ từ bé à?

Giọng anh cứ thều thào, mặt đỏ tía tai chửi thề khiến Thanh Du che miệng khúc khích cười. Cụm từ "nuôi vợ từ bé" rót vào tai nghe vô cùng dễ chịu.

- Anh bình tĩnh được chưa? Em xin lỗi đã không thẳng thắn với anh ngay từ đầu. Khi ấy em thích anh ấy rồi nhưng sợ không được đáp lại nên rầu rĩ lắm. Sau hôm anh tỏ tình với em thì anh ấy mới thú nhận bản thân yêu em. Anh là bạn em thì phải mừng cho em chứ?

- Không, anh không mừng... anh bị anh ta nẫng mất bạn gái thì mừng sao nổi. Em yêu anh ta thật hả? Anh ta rất già đấy.

Thanh Du cười đỏ cả mặt trước bộ dạng của Dương Tùng mà gật đầu đồng tình:

- Vâng, anh ấy già hơn em nhiều quá nhưng mà em yêu nên không quan tâm chuyện ấy.

Dương Tùng vỗ tay lên trán ra chừng cạn lời để nói. Anh nhìn cô buồn bã:

- Nói thật là anh rất buồn đấy nhưng vợ bạn thì sao dám cướp. Thôi thì làm bạn tốt của em vậy?

- Cảm ơn anh. Nhưng bọn em còn đang giấu nên anh giúp bọn em giữ bí mật được không?

- Em tin tưởng anh vậy sao?

Thanh Du gật đầu khiến mặt anh có chút tươi tỉnh hơn:

- Biết sao được, nhưng nếu anh ta làm em khổ nhất định anh sẽ cướp em đấy.

- Không có chuyện ấy đâu, em đang rất hạnh phúc.

Dương Tùng thở dài rõ kêu nhìn đôi mắt lấp lánh của Thanh Du khi nghĩ đến anh ta mà lòng anh buồn rười rượi.

....

Quỳnh Thư chẳng biết mình ăn phải cái gì mà vừa đến trường đã ôm cái nhà vệ sinh đến chục lần. Chiều nay có tiết logic của thầy giáo mới, cô đã nhờ Thanh Du xin thầy cho vào muộn hộ nhưng đã hết một tiết rồi cô vẫn chưa lết được ra khỏi nhà vệ sinh nữa.

Thanh Du ngồi trong lớp nhấp nhổm muốn ra kiểm tra Quỳnh Thư mà thầy mặt lạnh như tiền nên chẳng dám lên tiếng. Dù đã gặp, lại còn là chỗ quen biết nhưng thầy vẫn nhìn cô như người xa lạ. Chẳng lẽ thầy quên mặt cô rồi, quên lời Thế Quý nhờ vả rồi sao.

Thấy Quỳnh Thư ôm bụng thập thò bên ngoài, cô ra hiệu cho nó xin thầy vào lớp mà thầy cũng đã nhìn thấy nhưng vẫn giảng bài không quan tâm.

- Thưa thầy cho em vào lớp ạ.

- Tôi đã đánh dấu cho em nghỉ cả chiều nay rồi nên không cần vào nữa đâu.

Thanh Du giơ tay lên tiếng:

- Thưa thầy, em đã xin phép thầy cho bạn ý vào muộn rồi ạ.

- Vào muộn hơn một tiết là trốn học, tôi không dung túng cho chuyện ấy.

- Nhưng mà...

- Em ngồi xuống đi.

Thiên Vũ quay ra Quỳnh Thư xua tay:

- Em cứ đi chơi đi, chuẩn bị kì sau học lại nhé! Tôi không nhận em vào lớp nữa.

- Dạ, thầy ơi... em xin...

Nó chưa kịp nói hết câu thì thầy đã quay vào bài giảng của mình. Giờ học của thầy phải nói là cực hình chứ chẳng chơi. Giờ học căng như dây đàn mà nghe nói bài thi thầy ra cũng siêu siêu khó. Dù có đi học đầy đủ thì trượt vẫn hoàn trượt.

- Tiết sau sẽ có bài kiểm tra, các em xem lại bài đã học nhé!

- Vâng ạ.

- Nghỉ đi.

Thanh Du vơ vội sách vở chạy lên chỗ thầy xin xỏ:

- Thầy ơi, cái Thư nó bị tào tháo đuổi chứ không cố ý bỏ tiết đâu. Thầy nể mặt chú Quý mà tha cho nó một lần được không?

- Em lại định lấy quan hệ ra để xin xỏ phải không? Tôi không dựa vào quan hệ để đánh giá sinh viên đâu.

- Dạ, ý em không phải vậy?

Thiên Vũ không để ý đến cái mặt nhăn nhó của Thanh Du mà ra khỏi lớp. Quỳnh Thư mặt dầy lẽo đẽo đi theo thầy, bụng vẫn réo ầm ầm mà không dám chạy vào nhà vệ sinh:

- Thầy ơi, em không cố ý đâu, em đau bụng thật mà.

- Giả hay thật không liên quan đến tôi.

Đến hành lang vắng, Quỳnh Thư bám lấy tay thầy khi thấy thầy đi nhanh liền bị gạt ra, bao nhiêu sức lực đã bị rút sạch, người mất nước đến bủn rủn cả tay chân lại đối diện với thầy máu lạnh nên thầy chỉ hơi nhẹ tay nó đã ngã vèo ra đất mà ngất xỉu.

Thiên Vũ giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, dùng chân đá đá vào người Quỳnh Thư gọi:

- Này, em đừng có diễn trò này với tôi... này...

Quỳnh Thư vẫn nằm im bất động, lúc này thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, mặt tái nhợt, môi khô khốc thì Thiên Vũ mới ngồi xuống cầm lấy tay Quỳnh Thư gọi:

- Này... em mở mắt cho tôi... này...

Bàn tay cô lạnh toát, miệng thều thào rên rỉ mà không có sức. Thiên Vũ bực bội chửi thề:

- Thật là rắc rối... để xem tôi xử lí em thế nào?

Thiên Vũ cúi người bế Quỳnh Thư đưa đi viện. Suốt quãng đường ấy, cô cũng không chịu tỉnh lại mà cứ mê man không biết gì?

Đợi bên ngoài phòng cấp cứu, Thiên Vũ muốn gọi cho người nhà của Quỳnh Thư nhưng không có số, nhớ ra Thanh Du liền gọi đi cho Thế Quý. Mà chuông đổ dài cả ki lô mét vẫn không thấy anh ta nhấc máy.

- Chết tiệt... làm gì không biết nữa.

Bác sĩ đẩy cửa bước ra ngoài đến gặp anh:

- Cô ấy bị mất nước, đau bụng do ngộ độc thức ăn nên mất sức, cậu đi làm thủ tục nhận thuốc và cho cô ấy lưu trú lại viện một ngày theo dõi là được.

- Bác sĩ, tôi không phải...

Nhưng bà đã không nghe anh trình bày mà đi mất, cực chẳng đành anh phải làm người tốt. Mà cô sinh viên này tên gì anh còn không biết thì làm thủ tục kiểu gì được chứ?

Anh đành gọi cho Dương Tùng cầu cứu, thật may hắn lại chịu nghe máy:

- Này, gọi gì đấy?

- Cái cô sinh viên chơi thân với Thanh Du tên gì vậy?

- Sao tự dưng cậu hỏi cô ấy? Đừng nói gã giáo sư biến thái như cậu lại muốn dở trò gì với sinh viên nhé!

- Mẹ kiếp, tôi biến thái bao giờ hả? Cô ta ngất xỉu nên tôi có lòng tốt đưa đi viện thôi. Cậu không tin thì đến mà xem.

- Vậy sao? Lát xong việc tôi qua. Cô ấy tên Phạm Lê Quỳnh Thư.

Thiên Vũ tắt điện thoại rồi chợt nhớ ra cần hỏi cách liên hệ về nhà nhưng Dương Tùng lại không bắt máy.

Cuối cùng thì anh đành phải ở lại viện chăm Quỳnh Thư cả đêm đến tận sáng.

Quỳnh Thư tỉnh giấc thấy mình nằm trong bệnh viện còn được truyền muối biển thì mở tròn mắt ngạc nhiên. Sốc hơn nữa là nhìn thấy mặt thầy Hít le đang ngồi nhìn mình chằm chằm.

- Thầy, sao em lại ở đây?

- Tỉnh rồi sao?

- Dạ, nhưng sao em lại...

- Ăn uống vô tổ chức nên bị ngộ độc thức ăn, em có biết thời gian của tôi quý hơn vàng không hả?

Quỳnh Thư bị mắng thì cụp mắt sợ hãi. Lúc thầy không quát đã đủ sợ rồi, bây giờ còn trợn mắt nữa thì thật quá đáng sợ... trông không khác gì quỷ sa tăng cả.

- Dậy rồi thì gọi người nhà đến đón đi.

Lúc này cô mới giật mình... chết cô rồi. Hôm qua ôm nhà vệ sinh nên vứt luôn ba lô ở đấy rồi. Ôi sao cái số cô nhọ như c.hó vậy. Cô mếu máo nhờ thầy:

- Em để quên cặp ở nhà vệ sinh nên không có gì trên người cả.

- Đúng là não cá vàng.

Thiên Vũ đưa điện thoại cho Quỳnh Thư nhắc gọi. Cô cầm điện thoại của thầy rồi mặt lại nghệt ra:

- Thầy ơi, em không nhớ số của ai cả.

Quỳnh Thư thấy mặt ai kia tức giận đến tím tái thì rụt cổ, giọng nói sợ sệt đến mềm nhũn:

- Hôm qua thực sự em đau bụng nên mới thế chứ không phải não cá vàng. Thầy có thể cho em mượn tiền trả viện phí và đi taxi được không?

Thiên Vũ cáu tiết, tự dưng mang họa không đâu nữa. Anh mở ví lấy tiền đưa cho Quỳnh Thư rồi ra về khi chưa kịp nghe lời cảm ơn.

Thanh toán xong thủ tục ra viện, Quỳnh Thư ra ngoài định vẫy taxi thì một chiếc xe đỗ xịch ngay cạnh.

- Lên xe đi tôi đưa về.

Nhìn mặt thầy đã đủ sợ chết khiếp nên cô từ chối:

- Dạ, em đi taxi là được rồi ạ. Em cảm ơn thầy.

- Không muốn thì thôi vậy.

Mắt cô chưa kịp chớp thì xe đã vèo đi như tốc độ tên lửa. Người gì mà chẳng chút ga lăng bảo sao 34 tuổi vẫn ế vợ.

Về đến nhà thiếu chút nữa là bố đã cầm roi ra vụt, Quỳnh Thư mếu máo chìa hóa đơn viện phí ra mới được tha. Mẹ thì kêu ca:

- Đi viện mà không biết đường gọi về là sao?

- Con mất túi nên không có điện thoại.

- Làm gì thì làm, nhớ đừng để lại tai tiếng gì? Con phải giữ mình đấy không gia đình người ta cười cho.

- Mẹ, con còn chưa biết anh ta mặt tròn mặt méo thế nào. Hơn nữa phải hợp mới yêu được chứ?

Bố cô gàn hai mẹ con:

- Thôi được rồi, Tết cậu ta về sẽ gặp mặt, cứ gặp đi rồi tính tiếp.

- Vâng ạ.

Quỳnh Thư lên phòng tắm rửa thay quần áo để xả đi mùi của bệnh viện rồi ngay lập tức phi đến trường tìm cặp sách. Cô lục tung cả cái nhà vệ sinh lên cũng không thấy, đi từng tầng hỏi từng bác lao công cũng không có nữa. Sao lại đen thế cơ chứ? Nếu bố mẹ mà biết cô còn phải học lại logic nữa thì không biết có ném cô ra khỏi nhà không nữa. Không được, phải đi xin xỏ thầy mới được... mình sẽ học bù ba tiết của thầy là được chứ gì?

Cô lò dò lên văn phòng khoa, thò đầu vào chẳng thấy ai, điện thoại không có nên cũng không biết tìm thầy thế nào nữa.

- Đã khỏe rồi sao?

Quỳnh Thư xoay lại thấy Thiên Vũ thì mừng như bắt được vàng:

- Vâng ạ, em gặp thầy một lát được không ạ?

- Nếu muốn cảm ơn thì không cần đâu.

- Dạ không phải ạ.

Vậy mà anh không thèm đứng lại tiếp chuyện còn đi thẳng đến cuối hành lang mở cửa một phòng khác đi vào. Quỳnh Thư đi theo đến đấy liền dừng lại, giơ tay gõ cửa:

- Thầy, em chỉ xin thầy 5 phút thôi được không ạ?

Quỳnh Thư liếc nhìn vào trong, có lẽ đây là phòng được khoa sắp xếp cho một giáo sư như anh.

- Vào đi còn đứng đấy làm gì?

- Dạ??? Thầy đồng ý rồi ạ.

- Nhìn vậy mà đầu óc lại không được thông minh lắm nhỉ?

Quỳnh Thư tức ói máu nhưng lại không dám cãi, nếu cãi nữa chắc không thể xin nổi mất.

- Cho em đúng 3 phút.

"Cho em đúng 3 phút" Quỳnh Thư nhại lại lời thầy trong suy nghĩ. Nói là cho cô 3 phút mà thầy lại ung dung đi lại trong phòng có ngồi nghe đâu.

- Hết 30 giây.

- Dạ, chuyện là em muốn xin thầy được học, em sẽ học bù nhưng không học lại được không ạ. Nếu hồ sơ mà bị học lại thì sau này em rất khó xin việc. Thầy có thể chiếu cố em một lần được không ạ? Em hứa....

- Tôi không thích nghe hứa.

Thầy vậy mà lại chẳng ngại ngần cởi áo ra trước mặt cô thay một chiếc áo tối màu khác. Thầy không biết rằng cô là đứa mê trai đẹp sao? Mà trai body đẹp càng mê vậy nên ngay khi nhìn thấy lưng thầy cô đã không thể cất được lời nữa. Khi cô còn đang ngây ngất, trong đầu hiện lên bao ý tưởng đen tối thì thầy đã cài xong áo đến trước mặt:

- Lên giường với tôi một đêm thì tôi sẽ suy nghĩ.

- Thầy điên à?

Mắng xong, Quỳnh Thư giơ ngay tay lên che miệng, hận không thể mang lời vừa bay ra nhét vào lại cổ họng:

- Ồ... mạnh miệng nhỉ?

- Đấy là phản ứng bình thường khi gặp kẻ háo sắc thôi chứ em không cố ý đâu thầy ơi.

- Vậy hóa ra em bảo tôi háo sắc.

- Dạ????

Nhấn Mở Bình Luận