Quỳnh Thư đã biết mình ngu rồi, sao lời bác gái nói mà cô lại nhớ thế chứ? Chọc thầy điên lên rồi kìa... cô mếu máo cười:
- Thầy không bất lực được chưa? Buông em ra... thầy nặng quá!
Thiên Vũ nghiêng người nằm sang bên cạnh thả Quỳnh Thư ra. Cô liền bật dậy đi đến ghế ngồi mà lồng ngực vẫn còn đập thình thịch khi ở cạnh thầy khoảng cách gần như vậy?
- Thầy à, em muốn về nhà.
- Ra cửa sổ, gieo mình xuống, sống thì về.
- Thầy bị làm sao đấy? Chẳng phải là tại thầy sao? Huhu... em muốn về nhà.
Thiên Vũ nhìn Quỳnh Thư đã nước mắt chảy ngược xuôi thì thở dài nhưng anh không thua mẹ anh được. Bà sẽ phải hối hận vì đã chơi xỏ con trai.
- Em bảo mẹ ở nhà Thanh Du đi, xong rồi gọi cô ấy nhờ nói dối.
- Không được, em chưa bao giờ ở nhà nó cả.
- Chưa bao giờ thì hôm nay ở, không thì em đi mà nghĩ cách đi.
Nói rồi Thiên Vũ đứng dậy đi lấy áo tắm phi vào nhà tắm mà chẳng để ý đến mặt mũi đang méo xệch của Quỳnh Thư. Vì điểm A, vì không học lại mà cô tự đào hố chôn mình rồi.
Cuối cùng cô đành làm theo lời Thiên Vũ là gọi điện nhờ Thanh Du gọi cho mẹ xin cho cô ở lại nhà nó.
- Du ơi, giúp tao với.
- Có chuyện gì vậy? Dọn nhà xong chưa?
- Xong rồi, mày có thể gọi cho mẹ tao bảo bà hôm nay cho tao ngủ nhà mày được không?
- Hả???? Con điên kia, mày đi đâu mà không về hả?
- Mai gặp tao sẽ kể chi tiết cho mày nghe, mày chỉ cần biết là đêm nay tao không về nhà được... giúp tao đi.
- Được rồi, nhớ kể đấy.
Tắt điện thoại rồi, cô gọi cho mẹ lần nữa. Mẹ tra hỏi đủ thứ còn bắt cho nói chuyện với Thanh Du nên cô lấy điện thoại Thiên Vũ gọi cho Thanh Du để kết nối qua lại. May mà mẹ cô không rành công nghệ không thì tèo con mèo rồi.
Thanh Du nhìn dãy số lạ mà cái Thư vừa dùng quay sang Thế Quý:
- Anh, có cách nào tra số điện thoại này của ai không?
- Đợi anh chút.
Thế Quý thay nước nồi bánh chưng xong đến cầm điện thoại, nhìn số anh buột miệng:
- Đây là số thằng Vũ mà, nó gọi em làm gì?
- Thầy Vũ sao?
- Ừ
- Ôi chết cha, cái Thư đang bị thầy Vũ giữ làm con tin rồi. Anh đi theo em đến nhà thầy ấy đi.
Thế Quý nhìn Thanh Du cười, anh lắc đầu phân trần:
- Bọn em coi thầy giáo của mình là tội phạm đấy hả?
- Chứ còn gì nữa, thầy ấy không cho nó học, bắt nó làm giúp việc nay còn bắt nó ở cùng qua đêm nữa. Qua đêm với nhau thì có phải là...
Thanh Du im bặt khi thấy anh đang nhìn mình. Mặt cô đỏ lên trong ánh lửa lại vì thông tin mình nghĩ đến mà càng đỏ.
- Sao em không nói nữa?
- Thì... chẳng lẽ thầy ấy bắt nó làm chuyện kia sao?
- Có gì sai nếu bạn em cũng tình nguyện.
- Nó sẽ không tình nguyện trừ khi bị ép buộc.
- Vậy em với anh là tình nguyện hay ép buộc, hửm?
Thanh Du lườm anh một cái. Từ lúc về nhà anh chỉ chăm chăm nhắc cô chuyện ấy thôi. Nhà đông người mà cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô mỉm cười.
- Du ơi, đi ngủ đi để đấy cho chú con coi.
Mẹ Hường từ trong nhà thò mặt ra gọi. Tất nhiên là cô không muốn để anh ngồi một mình nên từ chối:
- Con ngồi với chú cho vui, lỡ chú buồn ngủ sẽ cháy hết ạ.
- Ừ, vậy hai giờ nữa thì hai chú cháu vớt bánh nhé!
- Vâng ạ, chúc mẹ ngủ ngon.
Khi các phòng đã tắt điện đi ngủ, Thế Quý rời khỏi ghế của mình đi đến chỗ Thanh Du nhấc cô khỏi ghế.
- Anh làm gì vậy?
- Ngồi cùng em.
- Mọi người thấy thì sao chứ?
- Chẳng phải mọi người vẫn thấy anh và em thân thiết sao?
Anh ngồi xuống ghế, kéo Thanh Du ngồi vào lòng mình kéo chăn đắp lên người cả hai. Cô không cãi được nên ngồi tựa vào ngực anh thủ thỉ:
- Anh..
- Ừ
Cô muốn hỏi anh về cô gái có tên An Nhiên nhưng không biết bắt đầu từ đâu nữa. Liệu khi cô hỏi ra anh có nghĩ cô đang ghen với người cũ không?
- Tay anh...
- Làm sao hử? Anh sờ chút không được sao?
Bàn tay anh ở dưới chăn luồn vào trong áo xoa nhẹ vùng bụng đã thế còn cởi khuy áo ngực của cô ra mà dễ dàng sàm sỡ, lại còn cảm thán:
- Ấm quá! Thích không?
Mặt cô đỏ lên khi anh mang cả hai tay đặt hai bên ngực.
- Anh xấu xa.
- Xấu xa sao? Cho em nói lại...
- Chúng ta đang ở nhà đấy, lỡ như ai xuống bất chợt thì sao?
- Có chăn che rồi em còn ngại gì chứ? Mà kệ anh đi, phát hiện thì anh nhận em là người yêu của anh là được chứ gì?
- Anh muốn Tết mất vui sao?
Thế Quý đặt cằm lên vai cô ừ nhẹ. Chưa biết phản ứng mọi người thế nào nhưng bữa cơm tối nay mẹ anh vẫn còn nhắc anh không nên bao bọc Thanh Du nữa để con bé tự do yêu đương còn anh phải lấy vợ đi. Sao không ai nghĩ đến việc bảo anh lấy con bé chứ? Người muốn không gạ cứ gạ người anh không muốn.
- Sáng mùng hai anh đưa em đi chơi nhé!
- Em thấy bố mẹ nói ông bà nội tổ chức mừng thọ 70 tuổi nên có mời cả nhà mình sang. Bố Việt nhắc em sang bên ấy từ mùng hai giúp cô Lan Anh và mẹ chuẩn bị cho ông bà rồi.
- Rắc rối, sao không thuê hết đi mà cứ bày vẽ thế?
- Dù sao bố mẹ nhận nuôi em thì em cũng là con cháu mà, đây là việc nên làm thôi. Để nghỉ hè em đi cùng anh được không?
Thế Quý không hài lòng nhưng cũng không muốn Thanh Du khó xử nên đồng ý cho cô ở nhà. Bàn tay hư hỏng đặt trong người cô càng lúc càng nóng, người anh cũng rục rịch khó chịu.
- Du, lên phòng đi, lát xuống vớt bánh.
- Anh lại dở thú tính đấy hả? Coi bánh đi không hỏng hết.
- Một lần thôi...
Anh nghiêng người hôn lên vành tay cô gạ gẫm nhưng Thanh Du không đồng ý. Sự liều lĩnh này của anh không được cô tiếp tay. Mà cô còn đang muốn hỏi chuyện của An Nhiên nên phải nhân cơ hội này mà hỏi mới được.
- Anh... em hỏi một chuyện.
- Ừ
Anh vẫn không chịu ngừng mà hôn trên tai, trên cổ cô kích thích.
- Đừng... nhột em.
- Em cứ hỏi đi còn anh làm gì kệ anh.
Thanh Du hích vai đẩy đầu anh ra nhưng càng bị chiếm tiện nghi nhiều hơn. Cô bị kích thích mà dựa hẳn vào người anh, toàn quyền cho anh muốn làm gì thì làm.
- Em muốn nghe anh kể về mối tình đầu của anh.
Động tác hôn của anh bỗng dừng lại. Cô cũng cảm nhận được tay anh cứng ngắc, hơi thở có chút xáo trộn:
- Em nên nhớ cô ấy là quá khứ còn em mới là hiện tại và tương lai của anh.
Thanh Du xoay người lại, co chân lên ghế vòng tay ôm anh.
- Không phải em ghen đâu mà là... dì em cũng tên An Nhiên nên...
- Em nghĩ cô ấy là dì em sao? Đầu óc em phong phú quá đấy.
Thanh Du cọ cọ mũi vào ngực anh kể:
- Nhà ông bà ngoại em có hai chị em gái nhưng dì em đã mất cách đây 12 năm rồi, dì ấy bị tai nạn mất.
Lúc này Thế Quý không còn bình thản được nữa mà nhấc Thanh Du ngồi thẳng dậy:
- Em có ảnh của dì không?
- Không ạ, hồi dì mất em còn nhỏ nên không nhớ. Bà ngoại vì sau quá đau buồn mà cũng mất theo nên nhà chỉ còn mẹ em. Mẹ đưa di ảnh của dì và ông bà ngoại lên chùa hết rồi. Chiều mai em cũng muốn lên chùa thắp hương cho bố mẹ, dì và ông bà ngoại em được không?
Thế Quý gật đầu lại kéo cô ôm vào lòng vỗ về:
- Sau này kết hôn, anh sẽ lập bàn thờ để cho em thờ ông bà bố mẹ được chứ?
- Thật sao ạ?
- Ừ, nhưng đợi chúng ta kết hôn ở nhà riêng đã cho thuận lợi.
- Vâng, em đợi được. Vậy anh có ảnh cô ấy không cho em xem.
Thế Quý lắc đầu giải thích:
- Sau khi cô ấy mất, anh đi Đức sống, để có thể sống được thì anh đã mang hết ảnh cô ấy đốt đi vì chỉ cần nhìn thấy là anh không muốn làm gì. Có lúc còn muốn đi theo cô ấy nữa.
Thấy Thanh Du lặng thinh, ánh mắt buồn xo thì anh vỗ về:
- Em đừng buồn, vì em muốn biết nên anh không muốn giấu. Lúc ấy anh còn trẻ, đó lại là mối tình đầu hơn nữa... vì anh mà cô ấy chết.
- Vì sao ạ?
- Hôm ấy, anh đưa cô ấy đi chụp ảnh cưới. Lúc băng qua đường, anh không để ý có chiếc xe mất lái lao đến. Cô ấy đã đẩy anh ra còn mình thì bị xe tông trực diện. Vì vậy mà anh sống còn cô ấy chết... khi còn đang mặc trên người bộ váy cưới mà chưa được tổ chức đám cưới.
- Em xin lỗi đã gợi lại chuyện ấy.
Thế Quý nắm tay Thanh Du mang lên miệng hôn mỉm cười:
- Chuyện qua rồi, yên tâm đi, bây giờ anh sống tốt. Cô ấy vì anh mà chết thì sao anh có thể lãng phí mạng sống của mình được phải không?
Thanh Du gật đầu, cô không nhớ dì An Nhiên tai nạn mất như nào vì quá lâu rồi. Cô chỉ biết là dì bị tai nạn thôi. Khi ấy cô mới 7 tuổi, cũng không ai nói với cô về chuyện ấy.
- Không nói chuyện ấy nữa vậy? Mai chúng ta ra mộ và lên chùa nhé! Em muốn giới thiệu anh với người thân của em.
- Được, nhất định anh sẽ nói với họ hãy yên tâm để anh chăm sóc em đến cuối đời.
Thanh Du vòng tay qua cổ anh, rướn người áp môi mình lên môi anh từng nụ hôn ngắn.
- Không sợ mọi người thấy sao mà hôn anh?
- Mọi người ngủ hết rồi, ở nhà em biết chứ? Giờ này không ai còn thức cả, hơn nữa từ phòng bố mẹ và phòng ông bà đều không nhìn được xuống đây.
- Lát phải cho anh đấy...
- Hừ... tham lam.
....
Quỳnh Thư nằm trên giường mắt vẫn mở thao láo, tự dưng lại vác xác đến đây còn nằm cạnh thầy thế này sao mà ngủ.
- Ngủ đi đừng động đậy nữa.
- Nhưng em không ngủ được...
- Để tôi đi pha cho em cốc sữa ấm cho dễ ngủ.
Thiên Vũ bật dậy xuống khỏi giường chưa kịp ra thì mẹ anh gõ cửa:
- Vũ ơi... ra đây mẹ bảo.
Anh biết mẹ lại muốn kiểm tra xem anh và cô có đúng là yêu nhau không đây mà. Nếu vẫn như này thì chắc chắn bà sẽ nói anh là thằng bất lực khi nằm cạnh gái mà không làm gì?
- Vũ...
- Mẹ, con đang dở...
- Vậy mấy phút nữa thì xong hả?
Anh nhìn Quỳnh Thư đang ngồi giường không hiểu gì thì có chút tội nghiệp. Mà nếu anh không cho mẹ thấy hai người đã lăn lộn trên giường thì cả đêm bà sẽ canh chừng mà gõ cửa.
Anh đến chỗ Quỳnh Thư đưa cho cô cái khăn tắm đề nghị:
- Em cởi đồ ra quấn nó vào người, lên giường đắp chăn hở vai ra cho tôi.
- Làm gì ạ?
- Làm tình.
- Hả...ưm...
Tiếng cô hét lên nhưng chưa kịp vang ra đến cửa đã bị Thiên Vũ chặn lại, anh giơ tay lên miệng xuỵt khẽ.
- Diễn thôi, em muốn mẹ tôi phát hiện ra hả?
- Nhưng sao phải diễn chứ?
- Nghe lời đi, tôi sẽ giữ thân thể em cho phu quân của em là được chứ gì?
Quỳnh Thư chưa kịp đứng lên đi vào nhà tắm thì người kia đã cởi áo, cởi cả quần lấy khăn tắm quấn ngang hông nhanh như chớp. Thấy cô vẫn ngây người đứng nhìn mình thì giục:
- Em có nhanh lên không hay để tôi cởi hộ.
Quỳnh Thư chui vào nhà tắm cởi đồ quấn khăn vào người nhưng vừa lò dò đi ra thì anh lại hỏi:
- Cởi hết đồ ra chưa?
- Còn đồ lót ạ.
- Bỏ hết rồi mang ra đây cho tôi.
Quỳnh Thư lật đật làm theo mà chẳng hiểu gì, anh lấy đồ của cô ném xuống chân giường, đồ lót còn đem vắt vẻo giữa rơi và ở trên thành giường khiến cô ngượng chín mặt:
- Thầy làm gì vậy?
- Em lên giường đắp chăn đi.
Cô lại làm theo như một cái máy. Còn anh mở cửa khi thấy mẹ gõ cửa dồn dập. Mở cửa hé ra anh cáu kỉnh:
- Con đã bảo đang dở rồi mẹ còn gọi làm gì vậy?
Bà My liếc mắt vào phòng thấy quần áo vẫn còn ngổn ngang thì đau lòng như cắt. Chẳng lẽ bà lại phán đoán sai, lần này thằng con bà yêu đương thật rồi. Mần con gái người ta thế kia thì sao mà bỏ được. Bà lôi tai anh kéo ra ngoài khiến Thiên Vũ kêu oai oái:
- Đau con..
- Mày... mẹ chết đây.
- Mẹ còn sống dai lắm còn lâu mới chết được.
- Bố mẹ sẽ ăn nói với người ta thế nào hả thằng này. Trời ạ... người ta cố sinh con gái vì mày đấy con ạ.
- Ai bảo bố mẹ thích hứa hẹn thì tự chịu.
Bà My dúi đầu con đánh túi bụi:
- Cái thằng trời đánh này, hứa hôn từ đời ông nội mày đấy. Đời ba mày hai nhà toàn con trai, khó khăn lắm đến đời cháu hai nhà mới có được một cặp thì mày lại... con với chả cái.
Bà bực dọc phẩy mông đi về phòng mà không nhìn ra ánh cười đắc thắng của Thiên Vũ. Cái trò lợi dụng chính người trong cuộc hủy hôn nó mới thú vị làm sao?
Bà My về phòng thở hắt ra mà bực mình:
- Không phải chúng nó diễn đâu ông ạ, nó ăn nằm với con gái người ta thật rồi.
- Tôi thấy con bé cũng ngoan ngoãn, hay là...
- Ông điên à? Ông định nói với gia đình người ta kiểu gì hả? Ông không nhớ ngày xưa ông bà Khánh đẻ xong thằng lớn đến 10 năm sau còn cố sinh con bé thứ hai chỉ để thực hiện giao ước không? Vậy mà... tôi biết nói với người ta thế nào đây chứ?
Ông Trương chẳng biết khuyên vợ thế nào khi bà cứ than ngắn thở dài mãi. Thôi thì hai gia đình có duyên không nợ phải chịu chứ biết làm sao?
Sau khi chắc chắn mẹ không quay lại, Thiên Vũ mới trở lại giường:
- Tôi sang phòng đọc ngủ để em ngủ cho ngon.
- Hay giờ thầy đưa em về được không?
- Không được, nhỡ mẹ tôi lại qua nữa. Bà sinh vào giờ đa nghi lại làm thẩm phán nên đầu óc nhanh nhạy lắm.
- Vậy thì thầy sang phòng đọc ngủ có khác gì em về nhà đâu.
Thiên Vũ quay sang nhìn Quỳnh Thư, khóe miệng kéo thành nụ cười mỉa:
- Vậy ý của em là muốn ngủ cùng với tôi phải không?