Hội trường im phăng phắc, tất cả mọi người đều hướng đến màn hình. Trên đó là bức ảnh của một bản hợp đồng có tựa đề "HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN" với tên hai nhân vật là cô dâu, chú rể ngày hôm nay.
- Chuyện này là thế nào?
Mọi người nhìn nhau ngạc nhiên, tiếng xì xầm mỗi lúc một lớn, Thanh Du nhìn nó rồi lo lắng cho Quỳnh Thư nhưng lúc này màn hình lại phụt tắt. Một video khác mở lên là hình ảnh Thiên Vũ cầu hôn Quỳnh Thư hôm họ đi Phú Quốc:
- Thư, ban đầu anh muốn hủy hôn nên đã làm em tổn thương, anh ép em làm hợp đồng hôn nhân không phải vì không muốn lấy em mà vì sợ mất em. Chúng ta được se duyên bởi người lớn nhưng lựa chọn là ở chúng ta. Thư... em hãy làm vợ anh nhé!
Quỳnh Thư xúc động rơi nước mắt gật đầu ôm lấy Thiên Vũ:
- Em đồng ý...
- Anh yêu em...
Lúc này không ai bảo ai, cả hội trường ồ lên rồi đồng loạt vỗ tay không ngừng. Bà nội nhìn Thiên Vũ giơ ngón cái lên đồng tình. Video này anh đã nhờ Thế Quý quay lại để ghi nhớ khoảnh khắc ấy, không ngờ nó lại giúp anh lật được thế cờ. Nhưng anh vẫn không hiểu vì sao video này lại được phát, còn bản hợp đồng kia vì sao nó lại xuất hiện? Anh đưa mắt nhìn về phía thằng cháu họ.
Dũng ngồi dưới là kẻ không ngờ nhất, hắn ban đầu còn muốn lấy hình ảnh của Quỳnh Thư nhưng bọn nó không còn cái nào vì đã bị chú của Thanh Du lấy hết. Không ngờ hắn lại may mắn nhìn thấy bản hợp đồng này trong tập giấy tờ hôm sang dọn nhà chuẩn bị đám cưới cho cậu. Nhưng cuối cùng thì... người tính không bằng trời tính... nó thấp thỏm không yên, mông nhấp nhổm trên ghế và khi bắt gặp ánh nhìn của Thiên Vũ thì mặt nó cắt không còn giọt máu.
Thế Quý ngồi xuống bên cạnh Thanh Du, nắm lấy tay cô nháy mắt âu yếm:
- Làm em lo lắng sao?
- Chuyện là sao vậy anh?
- Lúc nãy có kẻ vào đưa cái usb có hình ảnh tờ hợp đồng, anh đi ra xử lí thằng ranh ấy nên lúc vào không kịp thì đã thấy chiếu cái ảnh hợp đồng kia lên rồi. Lão phụ trách lại nghĩ đó là một phần kịch bản nên cứ ung dung chiếu. Anh nhớ ra cái video hôm ở Phú Quốc mà Vũ nhờ anh quay nên đã kết nối với điện thoại chiếu lên. May mà có cái video này không thì khó mà giải thích với quan viên hai họ.
- Hi... người yêu em thông minh quá!
Thế Quý khẽ chạm lên đầu Thanh Du tỏ ý yêu chiều. Họ vẫn nắm tay nhau, hướng mắt lên sân khấu khi các nghi lễ chính thức bắt đầu.
Quỳnh Thư lộng lẫy trong chiếc váy cưới được bố dắt đi trên thảm đỏ. Thiên Vũ đứng trên sân khấu mặc bộ vest màu ghi xám nhìn vợ không chớp mắt, ánh nhìn ngập tràn hạnh phúc, âu yếm không tả thành lời.
Anh chìa tay đón lấy Quỳnh Thư từ tay bố vợ:
- Con cảm ơn bố.
- Hãy giúp bố chăm sóc con gái bố nhé!
- Dạ, nhất định rồi ạ.
Thanh Du nhìn bạn hạnh phúc mà lòng cũng lâng lâng, cô liên tục quay sang nhìn Thế Quý mỉm cười âu yếm.
- Em có thích không? Hay là chúng ta cũng kết hôn luôn.
- Thích chứ? Nhưng em muốn để 2 năm nữa, khi ấy em có thể sinh con cho anh, vừa kịp học xong nữa.
Cả hội trường vỗ tay khi cô dâu chú rể hôn nhau. Thế Quý cũng mang tay đang nắm tay Thanh Du lên miệng, hôn trên mu bàn tay cô.
Sau khi tàn tiệc, Thiên Vũ lại gần Thế Quý hỏi lại sự việc. Anh đưa mắt tìm Dũng nhưng nó đã đi đâu mất. Nay là ngày cưới nên anh tạm để nó thoải mái nhưng chuyện này nhất định không thể bỏ qua.
Thanh Du ngồi buôn chuyện với bạn bè trên giảng đường đợi đến tiết học thì thấy Quỳnh Thư đến. Cô tưởng có chồng là giảng viên thì cứ nghỉ thêm cũng được, vậy mà mới cưới được 3 ngày đã đi học rồi.
- Sao không nghỉ thêm đi?
- Thôi không nghỉ nữa, ở nhà lão chồng tao cứ đi ra đi vào ngứa tay chân lại làm phiền, điên hết cả người.
Thanh Du khúc khích cười:
- Mới cưới vợ mà, hơn nữa vợ chồng son thì sao tránh được.
- Rõ ràng tao trẻ hơn lão mà sao trên giường lúc nào cũng phải đầu hàng trước nhỉ?
Thiên Vũ vào lớp, Thanh Du nhìn thầy đúng ra dáng người đàn ông đã có vợ. Còn vợ thầy thì cúi mặt không dám nhìn thẳng thầy. Cả lớp không ai biết thầy vừa cưới vợ mà vợ thầy thì gần ngay trước mặt vậy nên khi làm việc nhóm, vài đứa đã tranh thủ khen thầy đẹp trai, tán gẫu dò hỏi nhau liệu thầy có chơi trò tình một đêm để đổi điểm không vì môn này học mãi, học nữa vẫn không nhét được vào đầu. Khỏi phải nói, vợ thầy mặt tím tái vì giận, vì ghét thầy nên lườm cháy mặt. Trước khi rời khỏi lớp, thầy còn nhìn vợ thầy một cái âu yếm vậy mà thứ thầy nhận được là cái nguýt dài của vợ. Thanh Du nhìn họ mà không nhịn được cười. Cô vỗ vai động viên, khích lệ bạn bình tĩnh, đừng ghen quá mà nóng tính.
Thanh Du ngồi xuống cạnh Quỳnh Thư đưa cho nó cốc trà hạ hỏa:
- Mày tức gì thầy ấy chứ?
- Hừ... tại sao ai cũng thích lăn giường cùng chồng tao, biết đâu có ngày anh ấy lại bị dụ dỗ.
- Vậy thì phải cho chồng nghiện vợ, nghiện nặng vào để không cô nào có cơ hội mà tiếp cận hiểu chưa?
Ngay lúc ấy, tin nhắn đến, Quỳnh Thư chìa trước mặt Thanh Du "Vợ đang ở đâu, lên gặp anh ngay, sau 10 phút em không có mặt thì bài kiểm tra của vợ bị điểm F"
Thanh Du ôm bụng cười nắc nẻ xua tay đẩy Quỳnh Thư đi. Vợ chồng mới cưới chưa gì đã vì ba lời nói ngoại biên làm cho giận dỗi thì sao mà sống hòa thuận được. Cô nắm tay bạn dặn dò:
- Nhẹ nhàng, quyến rũ để chồng nghiện... nhớ chưa?
- Nhớ rồi...
Hai đứa thì thà thì thầm rồi cô gái mới lấy chồng chạy vèo về hướng thang máy. Thanh Du lấy điện thoại ra nhắn cho "chú già"
"Anh... huhu vợ chồng người ta cho em ăn cơm c.hó. Anh mau mau về đi."
Thế Quý đang ngồi họp thấy điện thoại sáng lên tin nhắn của Thanh Du thì mở lên đọc liền tủm tỉm cười một mình. Trợ lí của anh thấy mọi người nhìn lạ lẫm liền mạn phép mà đá chân anh nhắc nhở.
- Cậu to gan nhỉ?
- Anh...
Lúc này Thế Quý mới biết mọi người đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu. Anh xua tay nhắc họ tiếp tục, nhưng rồi ai cũng hiểu ra mà mỉm cười lắc đầu "Ừ thì ông chủ đang có biểu hiện yêu đương".
Quỳnh Thư lên đến phòng chồng, cô mở cửa bước vào, anh giơ tay nhìn đồng hồ:
- Em chậm 2 phút - Điểm C
Cô bỏ cặp ra bàn lại gần chui qua tay, ngồi lọt thỏm vào lòng anh.
- Thang máy đông nên dừng ở nhiều tầng, em không nhận điểm C đâu.
- Vậy đổi điểm, vợ cho anh 2 hiệp thì sẽ lên điểm A.
Nhớ lại ở trên lớp, cô vụt đứng lên mắt long lên giận dữ nhìn chồng:
- Có phải anh thường xuyên làm như vậy không hả?
- Làm gì? Sao em lại tức giận thế?
- Có phải anh thường xuyên gạ sinh viên đổi điểm như thế không?
Thiên Vũ kéo vợ ngồi lại lên đùi mình giải thích:
- Anh không ăn tạp như thế?
- Lần đầu tiên anh cũng gạ em thế còn gì? Không tin anh...
- Vì nhìn thấy em là anh thích rồi nên vậy đấy. Nhưng nếu hôm ấy em mà đồng ý chắc chắn em vẫn bị học lại còn anh cũng chẳng thèm ấn tượng với em đâu.
- Vậy là anh thử em sao?
- Ừ, thử xem sinh viên Việt Nam bây giờ như thế nào? Thế Quý hay đầu độc anh là cậu ta rất hay bị gạ đổi điểm.
- Vậy chú ấy có đổi không?
- Cái này anh không biết nhưng anh chưa từng, hôm nay mới gạ vợ đấy. Em xem, hời chưa?
Nhớ lại lời Thanh Du, cô gật đầu cười, bá tay lên cổ anh cúi đầu mon men hôn lên yết hầu anh thì thầm:
- Em đồng ý.
Thiên Vũ nhìn vợ xác nhận lại lần nữa, mấy nay cô toàn gây khó dễ cho anh nay lại đồng ý dễ dàng vậy thì bản tính đa nghi nó trỗi dậy:
- Em không lừa anh chứ?
- Không lừa... em muốn điểm A
Anh khẽ cười trong lòng, bài của vợ anh làm đúng hết cũng được điểm A rồi ai ngờ cô lại dễ bị anh lừa như vậy. Anh đứng lên nhấc vợ bám trên người đi về phía sofa:
- Đây là trường học đấy anh?
- Không sao, phòng anh mà...
Đang giờ phút cao trào khi vợ ngoan ngoãn mời chào thì điện thoại Thiên Vũ không ngừng đổ chuông. Quỳnh Thư nhấc đầu anh khỏi ngực mình nhắc:
- Anh nghe điện thoại đi, nhỡ có việc gì quan trọng thì sao?
- Làm xong anh gọi lại.
- Nhưng mà xong của anh lâu lắm, có cháy nhà thì đợi anh gọi lại sẽ không kịp mất.
Dục hỏa đã bốc lên đỉnh đầu, đồ ăn tươi mát bày ra trước mắt mà còn phải nhịn ăn, anh rời khỏi người vợ đi đến bàn làm việc cầm điện thoại lên cáu gắt:
- Ông điên à? Gọi gì mà gọi lắm thế?
- Đừng nói với tôi giờ này ông lại lột vợ ra mần đấy nhé!
Thiên Vũ đen mặt, anh nhìn vợ nuốt nước miếng cái ực trả lời:
- Còn hơn cái lão ế vợ chỉ biết làm phiền người khác. Nói đi cho ông đây còn hành sự nốt.
Thế Quý cười vang cả phòng, hóa ra lúc nãy Thanh Du nhắn tin là thật. Anh lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, gì chứ đang đánh dở trận mà bị làm phiền thì nhục quá.
- Người của tôi tóm được mấy thằng hại vợ cậu rồi. Thằng Nhân tôi đã tống đi còn hai thằng nữa và thằng Dũng cháu ông đấy. Bây giờ xử sao?
- Ông bảo họ lôi cổ chúng nó sang nhà bà nội tôi. Bây giờ tôi sẽ về ngay xử lí.
- Ừ, thôi đánh nốt trận đi không sẽ bị yếu đấy.
- Yếu cái đầu cậu ấy... cái đồ...
Anh chưa mắng xong thì Thế Quý tắt điện thoại. Quỳnh Thư nghe phong phanh cuộc điện thoại cũng đoán ra một phần câu chuyện. Cô lại gần dựa lưng chồng:
- Anh đưa bọn chúng đến nhà bà nội thì mọi người sẽ biết hết chuyện em đi chơi bị lừa đấy.
Thiên Vũ gỡ tay vợ ra, xoay người mặt đối mặt với cô:
- Có ai mà không từng đi chơi cùng bạn bè chứ? Chẳng qua em bị bạn lừa thôi mà, đó cũng coi như là bài học rút kinh nghiệm. Hôm nay trắng đen rõ ràng để sau này chúng không còn cớ mà đe dọa em nữa. So với việc giấu giếm thì thà để mọi người biết đỡ phải đêm dài lắm mộng. Em yên tâm đi, có anh rồi thì ai dám nói gì em chứ?
- Nhưng mọi người sẽ ghét em?
- Không có chuyện ấy đâu, anh là người kề cận em nhất mà anh yêu em thì người khác kệ. Hơn nữa ai cũng quý em như vậy thì ghét làm sao được. Đi về nhà với anh, còn điểm A cho em nợ, tối trả thêm một hiệp nữa là 3 nhé!
- Tham lam...
Hai người về nhà đã thấy cả nhà tụ tập đông đủ, cả vợ chồng anh chị họ cũng có mặt. Ba thằng bị đánh đến biến dạng mặt mũi. Vừa thấy Thiên Vũ, chị Hồng mẹ Dũng mắt đỏ hoe chạy lại:
- Sao cậu lại đánh cháu như vậy chứ?
- Vì nó là cháu em nên mới phải đánh đấy hay chị đợi đến lúc nó hút chích, cờ bạc mới tỉnh hả?
Chị Hồng thấy chồng ra hiệu nên ngồi xuống ghế. Thiên Vũ cho người của Thế Quý rời đi. Anh nắm tay Quỳnh Thu lại gần còn giơ chân đá cho Dũng một phát bực dọc:
- Mày ngẩng mặt lên nhìn cậu.
- Cậu, cháu sai rồi... cháu không dám nữa đâu.
- Lần trước mày dám giơ tay đánh mợ, tao đã nhắc rồi còn dám tái phạm.
Bà nội nghe thấy chuyện ấy liền dúi đầu thành Dũng:
- Thằng này láo, Quỳnh Thư thua tuổi mày nhưng con bé vẫn là mợ mày. Mày dám đánh mợ sao? Thằng cháu láo toét.
Bà còn kéo tai nó thật mạnh khiến thằng Dũng kêu oai oái.
Thiên Vũ lại gần hai gã còn lại, tay mở con dao gấp lên xuống cứ kêu tanh tách. Thằng Dũng sợ quá níu tay anh:
- Cậu... cậu đừng giết bọn cháu...
- Hai thằng này nói, chúng mày cởi đồ vợ tao bằng tay nào?
- Không anh ơi... bọn em chưa làm gì chị nhà cả... tất cả là tại thằng Dũng, nó rủ bọn em...
Thằng Dũng quay sang cáu tiết:
- Mẹ mấy thằng chó, chúng mày làm không nhận bây giờ đổi hết tội cho bố mày đấy à?
- Chính mày và con Giang nói có hai đứa bạn xinh lắm, chúng mày còn bảo bọn tao quay clip nữa.
- Tao bảo chúng mày hốc gì thì chúng mày...
"Chát"
Thằng Dũng chưa kịp nói hết liền bị Thiên Vũ tát cho một cái nổ đom đóm mắt, mặt mũi đã sưng húp nay còn sưng hơn nữa.
- Ngậm miệng mày lại không tao không nể mày là cháu tao đâu.
Chị Hồng ra hiệu cho con ngồi im, bây giờ mà lên tiếng thì vợ chồng chị cũng sẽ bị bà mắng cho coi.
- Tao hỏi hai thằng mày, thằng nào cởi đồ vợ tao?
- Dạ không phải em mà là nó.
Hai thằng đồng thanh trả lời rồi chỉ vào nhau.
- Mẹ kiếp... tao cắt của mỗi thằng một ngón tay nhé!
- Không... anh ơi...
Quỳnh Thư sợ chồng làm thật liền lay tay anh lắc đầu:
- Tha cho bọn họ đi anh, em không sao rồi mà.
- Không dạy dỗ đến nơi đến chốn thì lần sau chúng nó lại tái diễn đấy.
- Bọn em không dám đâu... không dám nữa.
- Tao sẽ kiện chúng mày tội cưỡng dâm để bóc lịch nhé! Mà chúng mày mang tội danh này vào tù thì cứ xác định ra tù thành thái giám hết lượt...
Nghe thế, cả ba tái mặt quỳ sụp dưới chân Thiên Vũ van xin. Cả vợ chồng anh chị họ cũng lên tiếng xin hộ.
- Quỳnh Thư, chúng tôi không cố ý làm hại cô đâu... cô bỏ qua chúng tôi sẽ nói hết những chuyện đã biết cho cô nghe.
- Mẹ kiếp... chúng mày thích ra điều kiện với vợ tao hả?
Quỳnh Thư kéo Thiên Vũ ra khi anh nổi xung lại đạp chúng nó ngã dúi dụi.
- Nào kể đi... tôi sẽ bỏ qua cho.
Một gã chậm rãi, lời nói ngắt quãng vì đau đớn nhăn nhó kể.
- Hồi ấy Châu Giang ghét hai cô bạn thân vì cả hai đều học tốt, gia đình chiều chuộng còn cô ta, ba mẹ suốt ngày đánh chửi nhau. Bố thì bồ bịch công khai, hai cô còn luôn miệng giảng đạo lí khuyên nhủ cô ta nên cô ta nghĩ bị hai người bạn thân của mình coi thường. Vậy nên cô ta đã hẹn cả nhóm chúng tôi rằng sẽ rủ bạn đi chơi rồi dặn chúng tôi lên kế hoạch tiếp cận, lừa các cô quay lại clip để uy hiếp nhưng kẻ đầu sỏ nữa là tay Nhân, hắn nhìn thấy Thanh Du thì thích liền... chúng tôi chỉ là ham chơi nhất thời thôi chứ không có ý hại cô đâu. Còn vụ hôm đám cưới là do thằng Dũng, nó cay cú vì bị Châu Giang bỏ. Nó nghĩ vì hai cô mà Châu Giang bỏ nó nên cay cú mà muốn phá đám. Hôm nó bị cậu đánh có đến ấm ức nói với bọn tôi và nhờ bọn tôi giúp nó... xin lỗi cô... chúng tôi sẽ không làm nữa, sẽ không tái phạm nữa...
Quỳnh Thư nhìn Thiên Vũ, cô nhẹ giọng xin anh:
- Bỏ qua cho bọn họ đi anh, đi tù sẽ có tội danh không còn tương lai đâu.
Bà nội thấy Thiên Vũ mặt vẫn hằm hằm tức giận thì nói đỡ:
- Cháu bỏ qua cho chúng nó đi, đánh đập thế kia chắc cũng chẳng dám tái phạm đâu.
- Cút hết, thằng Dũng ở lại.
Thêm một hồi tra hỏi thì nó cũng chịu khai ra mình đã bị đuổi học nên mới bị Châu Giang bỏ. Ban đầu yêu cô ta để lợi dụng nên khi bị bỏ không lợi dụng được nữa mới sinh ra tức giận lây sang Quỳnh Thư và Thanh Du. Thiên Vũ lôi cổ nó đến chỗ bạn có xưởng sửa chữa ô tô bắt ở lại học nghề, chừng nào thành tài mới được ra khỏi xưởng. Bà nội thì mắng vợ chồng chị Hồng một trận vì tội nuông chiều bao che cho con, không phát hiện sớm thì hỏng cả đời.
....
Thanh Du về nhà sau khi hết ca làm ở coffee Gió. Nhìn trong sân có xe của Lan Anh liền muốn rời đi nhưng bà ở ngoài vườn đã nhìn thấy cô về. Sau ngày sự cố, cô không gặp cô ta lần nào, đúng như thầy Vũ dự đoán, lọ nước hoa chẳng có thành phần ngoại lai, cô ta đã tráo nó trước khi Thanh Du mang đi.
- Mẹ, con về rồi.
- Hôm nay con được về sớm hả?
- Vâng ạ, con xin phép về phòng đây ạ.
Cô đưa ánh nhìn ghét bỏ đổ lên người Lan Anh, cô ta thì nhìn cô bằng ánh mắt thách thức. Thế Quý dặn cô không lại gần cô ta nên cô cũng chẳng hơi đâu mà tiếp xúc.
Đang học tiếng Đức, Thanh Du bực bội vì bị phá đám. Cô ta ngang nhiên không thèm gõ cửa mà tự nhiên đi vào phòng cô như thân mật lắm ấy.
- Cô nói chuyện với cháu được không?
- Tôi đang bận, cô là giảng viên mà đến phép lịch sự tối thiểu cũng không biết vậy? Không ai dạy cô vào phòng người khác phải gõ cửa sao?
Thanh Du buông ánh nhìn khó chịu bài xích, không thèm tiếp chuyện mà quay vào bài học.
Vậy mà cô ta vẫn cố gan lì ở lại. Còn tự nhiên ngồi xuống giường ngắm nhìn phòng Thanh Du:
- Cô đã giữ bí mật cho cháu nên ít ra cũng phải biết ơn cô một chút chứ?
- Biết ơn sao? Vậy thì tôi có nên đánh ghen vì cô đang muốn cướp người yêu của tôi không? Mà thôi đánh làm gì cho bẩn tay, anh ấy sẽ chẳng bao giờ yêu loại người như cô.
Thanh Du đã nghĩ cô ta sẽ tức giận lắm nhưng không, cô ta còn nở nụ cười vui vẻ:
- Cháu có nghĩ, anh ấy sẽ vì con mà nghĩ lại.
Bàn tay cầm bút đang lia chữ của Thanh Du bỗng ngưng lại, cô ngẩng mặt nhìn cô ta căm ghét:
- Cô đang nói vớ vẩn gì thế?
Cô ta nhoẻn miệng cười, nụ cười này sao mà cô thấy nó kinh tởm đến vậy.
- Cô có thai với chú Quý rồi...