Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Em Còn Bé Quá Hãy Đợi Em Biết Yêu

Chiếc bút trên tay mất điểm tựa rơi lăn lóc từ trên bàn xuống đất. Bàn tay Thanh Du nắm chặt đến đau nhức. Cô cố hít lấy một chút không khí để nhắc mình đừng mắc lừa cô ta.

- Chú ấy không động vào cô sao mà có con được, cô mắc chứng hoang tưởng nặng quá rồi.

Cô ta lại gần bên chỗ Thanh Du, còn cố tình cúi sát tai cô khiêu khích:

- Không làm gì sao? Cháu đừng cố lừa dối cảm xúc của mình. Trên giường, anh ấy tinh lực thế nào chắc cháu cũng biết rồi nhỉ? Rất tuyệt phải không?

Thanh Du quay lại trừng mắt nhìn cô ta, dù đã muốn quên đi chuyện đồi bại mà cô ta đã làm nhưng nay lại được lôi ra càng khiến cô khinh ghét.

- Cô nghĩ là tôi tin lời mụ đàn bà mưu mô như cô?

- Cháu không cần phải tin, người nhà cháu tin là được rồi.

Cô ta giơ lên video hình ảnh siêu âm cho Thanh Du xem còn nhấn mạnh:

- Thai đã được 8 tuần... cháu tính xem đã chuẩn với thời gian chú "làm" chuyện ấy với cô chưa?

Cô ta còn nhấn mạnh cuối câu khiến bao nhiêu gai góc trên người cô bỗng chốc thu lại. Dù đã xua đi chuyện hôm ấy, dù cô đã cố chấp tin rằng anh sẽ không động vào cô ta vậy mà... giờ thì lớn chuyện rồi. Cô ta có thai thì chắc chắn mọi người sẽ ép anh bằng được cho mà xem...

Lan Anh thấy Thanh Du rơi vào trạng thái tĩnh, không còn nói được gì nữa thì cười mãn nguyện rời đi với suy nghĩ ngạo mạn "Một đứa trẻ ranh mà đòi đấu với tao sao."

Thanh Du ngồi bất động khá lâu, cô vẫn chưa chấp nhận được sự thật này... có một thứ gì đó như chiếc gai đang lớn dần đâm vào ngực cô đau buốt. Run rẩy cầm điện thoại lên định gọi anh nhưng rồi lại thôi... hiện tại cô vẫn sốc... cực sốc và vô cùng khó chịu.

Cô thay quần áo xuống nhà, cô ta vẫn đang ngồi bên bàn bếp cùng mẹ cô nói chuyện. Thanh Du chẳng nói gì rời khỏi nhà, cô không còn muốn nhìn thấy mặt cô ta nữa.

Thế Quý vừa tan làm gọi cho Thanh Du nhưng điện thoại của cô không liên lạc được, kiểm tra định vị thì biết cô tắt nguồn điện thoại. Không biết đã xảy ra chuyện gì, anh gọi về nhà cho chị gái:

- Chị đang định gọi em, tối nay về nhà ăn cơm đi, có chuyện quan trọng đấy.

- Thanh Du có nhà không chị?

- Mày làm sao mà cứ mở miệng ra hỏi con bé. Về nhà đi, có chuyện lớn rồi đấy. Con bé ở nhà chứ ở đâu?

Lan Anh đã biết Thanh Du ra khỏi nhà nhưng lại không nói với chị Hường. Nếu nói thì chắc chắn Thế Quý sẽ không về nhà. Vậy nên ngu gì mà cô ta nói ra. Cô ta vờ như không nghe thấy mà vẫn ngồi nhặt rau.

- Lan Anh, em nghỉ đi để chị làm cho, bầu bí ngửi mùi đồ ăn sẽ khó chịu đấy.

- Không sao đâu chị, chị lên xem bé Du học xong chưa gọi xuống đây cho vui.

- Dạo này con bé đang ôn học bổng nên bận lắm, lát đến bữa cơm rồi chị gọi.

Khóe miệng cô ta khẽ cười, hai mắt biểu lộ tâm tình phức tạp đầy toan tính. Cô ta lén nhắn tin cho Dương Tùng thông báo Thanh Du đã rời nhà với tâm trạng hỗn loạn.

Thế Quý về nhà nhìn thấy Lan Anh, anh bực mình cáu với chị gái:

- Chị lại muốn gì nữa đây?

Mẹ anh lừ mắt lớn tiếng:

- Con làm gì mà nói năng với chị như vậy? Ngồi xuống ăn cơm đi.

Thế Quý không tránh khỏi bực bội, đã nói đến thế vẫn còn muốn dây dưa gì nữa. Anh phải khiến cô ta tức điên mới được.

- Thanh Du đâu? Sao con không thấy con bé?

- Em ngồi đi, chị lên gọi con bé.

Anh đến bàn nhưng không ngồi vị trí cạnh Lan Anh mà sang ghế của chị Hường vừa đứng lên ngồi vào. Lát Thanh Du xuống sẽ ngồi ghế bên cạnh anh còn vị trí cạnh cô ta sẽ để chị Hường ngồi. Cầm đũa lên, anh hướng ánh nhìn đến mẹ đề nghị:

- Cả nhà ăn cơm đi, con ăn xong phải đi ngay nên có chuyện gì cứ nói ngay bữa cơm cũng được.

- Đợi chị con xuống sẽ nói.

Anh không có nhã hứng với câu chuyện nên chuyên tâm ăn uống.

Thu Hường gõ cửa mãi không thấy Thanh Du mới đẩy cửa đi vào:

- Du, xuống ăn cơm đi con.

Không thấy Thanh Du, cô lắc đầu đến bàn học tắt điện, chẳng biết con bé rời khỏi nhà lúc nào nữa. Tầm mắt cô chạm phải chiếc vỏ hộp màu xanh trên bàn, chỉ cần nhìn thoáng qua là cô nhận ra đó là thứ gì. Lại gần, cầm nó lên mở ra, bên trong chỉ còn hai chiếc, như vậy hộp bao cao su này đã được dùng rồi. Tại sao phòng Thanh Du lại có thứ này... chẳng lẽ con bé???

Dù cô đã cho con bé yêu, con bé cũng đã đến tuổi trưởng thành nhưng yêu đi quá giới hạn như này thì người làm mẹ như cô không hề muốn. Con bé là con gái, phải biết giữ mình. Cô run rẩy lấy điện thoại gọi cho Thanh Du nhưng điện thoại không liên lạc được thì lòng dấy lên lo lắng không yên. Con bé gần đây rất hay đi chơi, nó toàn nói dối ở nhà chú. Chẳng lẽ những lúc ấy nó lén lút ra ngoài cùng bạn trai nó... mà bạn trai nó là ai, tốt hay xấu? Thực khiến người làm mẹ như cô lo lắng đến không yên.

- Hường ơi, con làm gì mà lâu vậy?

Cô giật mình, cất hộp bao cao su dở vào ngăn kéo cho Thanh Du mới lật đật xuống nhà:

- Cả nhà cứ ăn cơm trước đi, con ra ngoài một chút.

- Thanh Du đâu? Con muốn đi đâu chứ?

Thế Quý nhìn chị gái nhíu mày, hướng mắt lên lầu không thấy bóng Thanh Du đâu thì nóng ruột:

- Con bé đâu chị?

- Chị gọi nó không liên lạc được. Cả nhà ăn đi, chị đi ra quán xem có nó ở đấy không?

Thế Quý đứng dậy ra khỏi chỗ giữ tay chị gái lại:

- Để em đi tìm cho.

- Em ngồi đi, em có chuyện cần phải giải quyết trước đấy.

- Chuyện gì cũng không quan trọng bằng con bé.

Anh sải bước đi liền bị Lan Anh nhanh tay chụp lại:

- Kể cả chuyện em có con với anh cũng không quan trọng ư?

Anh hất tay cô ta ra gằn giọng:

- Cô lại điên loạn gì vậy hả?

- Em nói thật, chúng ta có con rồi.

- Tôi không động vào cô, làm sao có con được hả?

Cô ta rơi nước mắt, bày ra bộ dạng ấm ức mà khóc nấc lên:

- Em cũng không muốn truy cứu chuyện ấy nữa nhưng bây giờ em có thai rồi, chẳng lẽ anh vẫn còn chối bỏ trách nhiệm sao?

Mẹ anh lúc này mới hoàn toàn tiếp nhận thông tin, bà lại gần chỗ Lan Anh:

- Cháu nói thật phải không?

- Vâng ạ, cháu thấy người khó chịu nên sáng nay đi khám thì phát hiện có thai.

- Đó không phải con của tôi...

Mẹ anh tức giận mà tát anh một cái mắng:

- Con quá đáng vừa thôi Quý ạ, ngủ với người ta chối bỏ trách nhiệm, giờ có con mà còn xúc phạm con bé vậy hả?

- Con không hề muốn lên giường với cô ta. Sao nói mãi không ai hiểu vậy hả?

- Không muốn nhưng xảy ra rồi, bây giờ có con thì hãy cưới đi.

Thế Quý nhìn Lan Anh ghét bỏ đến cực độ, anh gằn giọng:

- Nếu cô ta đã mất công tính toán như vậy thì hãy giữ đứa trẻ đi, đẻ xong con nuôi còn cưới thì không đời nào. Con chỉ lấy người con yêu thôi.

Anh gạt tay mẹ và chị gái bỏ đi. Trong lòng vô cùng bực bội, nếu Thanh Du đã về nhà, chắc chắn cô ấy đã biết chuyện mới bỏ đi nên mới tắt điện thoại như vậy.

Lên xe anh gọi cho Quỳnh Thư hỏi nhưng không có thông tin, đi lang thang khắp phố, anh cũng chẳng biết cô có thể đi đâu nữa. Tìm cô gần như trong bất lực, quán coffee không thấy, trường học, thư viện không có... vậy cô có thể đi đâu được. Điện thoại có cuộc gọi đến của Dương Tùng, anh từ chối cuộc gọi nhưng khi bị gọi liên tục thì ấn nghe, giọng điệu bực bội:

- Tôi đang bận, đang rối lắm, cậu gọi sau đi.

- Vì Thanh Du phải không?

- Cậu biết Thanh Du ở đâu hả?

- Ừ, cô ấy đang ở nhà tôi, say rượu... đến ngay đi không tôi cũng không biết sẽ làm gì cô ấy đâu.

Tắt điện thoại, Dương Tùng chống cằm nhìn Thanh Du:

- Em cãi nhau với anh ta hả?

Cô xua tay lắc đầu, dù mới uống có vài cốc mà đầu óc đã không còn tỉnh táo nữa rồi. Cô nhìn anh cười xòa rồi lại lặng thinh cuối cùng thì bật khóc:

- Em sắp chia tay anh ấy rồi...

- Vì sao? Anh ta không tốt hả?

- Anh ấy rất tốt nhưng không thuộc về em.

Thanh Du ngả nửa người nằm xuồng bàn, kê đầu trên cánh tay nhìn Dương Tùng:

- Tại sao chưa chia tay mà em đã thấy đau lòng rồi... chỗ này của em đau lắm.

Cứ vừa nói, vừa khóc, cô vừa đập tay trên ngực trái của mình:

- Thực sự em rất đau... em sẽ cố gắng đỗ học bổng bằng được... có lẽ đi xa, em sẽ quên được... phải không anh?

Dù chẳng còn ngồi vững nữa nhưng cô vẫn với lấy cốc rượu uống.

- Em say rồi, đừng uống nữa.

- Hì... vâng, em say rồi nhưng em muốn uống. Người mệt em sẽ không đau lòng...

- Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì với em? Nói anh nghe đi...

Thanh Du ngồi thẳng dậy, giật lấy chai rượu Dương Tùng đang cầm, rót thêm vào cốc:

- Anh có biết vì sao em tìm đến anh không?

- Vì sao?

- Em tin tưởng anh, dù em đã từ chối anh nhưng em lại rất quý anh sau những gì anh đã làm cho em. Nếu em không đỗ học bổng thì anh đừng buồn nhé!

Dương Tùng uống một cốc rượu đầy, anh chạm nhẹ lên má Thanh Du:

- Đừng tin tưởng đàn ông, trên đời này không có đàn ông tốt đâu, họ chỉ tốt đúng người thôi. Anh thích em nên lỡ có lúc nào đó anh không kiềm chế được mình thì sao? Đừng tin nhé!

- Anh nói thế em lại càng tin anh là người đàn ông tốt. Hơn nữa... em đã là người của anh ấy rồi... bọn em đã làm chuyện đó rồi... không còn đáng để anh theo đuổi nữa.

- Chuyện đó đâu có quan trọng chứ? Thời đại công nghệ rồi mà còn đòi hỏi chuyện đó sao? Anh không để ý, anh lại thích lên giường với người đã có kinh nghiệm.

Thanh Du bật cười, mang cốc rượu chạm với cốc của anh:

- Anh thật kì lạ, quá lạ nha.

Tiếng chuông cửa dồn dập, Thanh Du ngoảnh ra nhìn, chỉ thấy có dáng người đứng ngoài cánh cửa chứ cũng chẳng nhìn rõ là ai.

- Anh mở cửa đi kìa.

- Khách của em đấy, em ra mà mở.

- Vậy em không tiếp khách, cứ để người ta đứng ngoài đi.

Thế Quý nghe vậy mặt mũi cau có, nhăn nhúm khó chịu. Anh lên tiếng:

- Du, mở cửa cho anh.

- Sao anh ta lại biết tên em hay vậy? Người em quen hả?

- Bạn trai em đấy, ra mở cửa đi.

- Em không có bạn trai, nhà anh thì anh ra mà mở.

Dương Tùng quay ra nhìn, vẫy tay:

- Thò tay mà mở cửa đi...

- Vậy sao không nói sớm?

- Anh có hỏi đâu mà nói.

Thanh Du chống tay ở cằm nhìn người đàn ông vừa xuất hiện, chớp mắt vài cái, cô mỉm cười rồi lại nâng cốc với Dương Tùng. Thế Quý bị cô ngó lơ thì cáu:

- Du, ai cho em uống rượu hả?

- Em lớn rồi, em có quyền làm gì mình muốn cũng như anh ấy... anh có thể lên giường với người khác sao em không thể uống rượu với bạn em chứ?

Cô nổi cáu nên anh đành dịu giọng:

- Du, em say rồi... anh đưa em về.

- Em không về... không muốn về...

- Chúng ta nói chuyện đi.

Thế Quý kéo thay Thanh Du đứng dậy nhưng cô giật lại:

- Em không có gì để nói cả, nếu nói chuyện mà cô ta không có thai thì hãy nói.

Dương Tùng đang ngấm rượu mà nghe thấy Thanh Du nói thì tỉnh cả người:

- Em nói ai có thai?

- Kẻ muốn cướp người yêu em... huhu em ghét cô ta...

Thế Quý ngồi xuống ôm cô vào lòng nhưng lại bị cô đẩy ra:

- Bây giờ thì anh không trốn được trách nhiệm nữa rồi...em phải làm sao đây? Anh nói đi, em phải làm sao đây?

- Du, em bình tĩnh đi, anh sẽ giải quyết... đừng như vậy mà..

Cô đứng dậy, liêu xiêu lấy túi xách xỏ giầy đi ra ngoài. Dương Tùng nhìn Thế Quý đề nghị:

- Nếu anh không làm cho cô ấy hạnh phúc thì hãy để cô ấy lại cho tôi đi.

- Mơ cậu cũng đừng nghĩ đến.

Thế Quý chạy theo Thanh Du, thoắt cái cô đã vào thang máy đóng lại trước khi anh kịp chạy ra. Anh bấm thang muốn tê cả tay mà chưa thấy nên chạy thang bộ, may mà cậu ta ở tầng 9 chứ ở trên tầng cao kia chắc hôm nay anh khỏi có chân nữa.

Chạy như ma đuổi vậy mà vẫn không kịp với Thanh Du, cô đã đi hướng nào mất rồi. Anh vò đầu bứt tai đứng giữa sân chung cư hét lên:

- Du... em ở đâu?

- Anh hét bé thôi

Thấy cô đang ngồi ôm gốc cây nôn, anh thở phào nhẹ nhõm, cởi áo khoác lên cho cô mới dìu đi nhưng Thanh Du lại dở chứng, nhất định không cho anh động vào người.

- Đừng động vào em... tránh xa em ra không em sẽ bị gọi là trà xanh trà đỏ gì đấy.

- Em đừng như vậy được không?

Thanh Du không để ý anh mà tiếp tục ra ngoài, lững thững đi bộ trên vỉa hè. Thế Quý sợ mình đi lấy xe sẽ lạc mất cô nên lẽo đẽo đi theo sau nỉ non:

- Du...

- Người ta có con với anh rồi đấy, anh bảo em phải làm sao đây?

Cô ngồi bệt xuống đất, khóc nấc lên nhưng không cho anh động vào mình:

- Anh đừng lại gần em...

- Du à...

- Anh sẽ nói anh không chịu trách nhiệm phải không? Hay anh sẽ nói anh chưa động đến cô ta... em không tin nữa... chia tay thôi... chúng ta chia tay đi.

Thế Quý mặc cô vung tay đẩy, anh vẫn kéo cô ôm ghì lấy:

- Đừng mà.... anh không muốn chia tay, không chia tay được... sao em nói sẽ không buông tay anh cơ mà? Sao em lại nuốt lời chứ?

- Còn đứa bé, nó không có tội... cô ta không xứng đáng nhưng còn đứa bé....

- Du à, bình tĩnh đi... anh sẽ giải quyết... chúng ta sẽ không chia tay.

Thanh Du lắc đầu, mọi người trong nhà sẽ không đồng ý cho họ yêu nhau. Ông bà sẽ bắt chú lấy cô ta... cô cứ khóc lặng đi... chỉ nghĩ đến thôi mà lòng vừa ấm ức, vừa đau đớn không nguôi.

Khi cô không còn làm loạn nữa, anh bế cô đi đến xe, ngả ghế cho cô nằm. Nước mắt vẫn bám đầy mi chẳng chịu khô, anh khẽ lau từng giọt, từng giọt, miệng liên tục xin lỗi.

Thu Hường không liên lạc được với cả hai nên cùng chồng đến nhà Thế Quý đợi. Tự dưng cô lại dấy lên cảm giác gờn gợn... sự nghi ngờ mỗi lúc một lớn. Thanh Du và Thế Quý đều có những biểu hiện rất lạ.... rất khác. Cô vùng đứng dậy phi lên phòng em trai:

- Em làm gì vậy?

- Anh ngồi dưới này, thấy chú cháu nó về thì gọi em.

Cô lao vào phòng Thế Quý, lật tung chăn gối, ngăn kéo kệ cuối cùng là tủ quần áo. Khi mắt chạm vào hộp đồ dùng cá nhân có loại bao cao su đã thấy ở phòng Thanh Du thì chết lặng người. Cô cầm nó lên nhìn lại lần nữa lảm nhảm không tin:

- Không thể nào... chú cháu nó không thể nào?

Nhấn Mở Bình Luận