Thu Hường kéo Thế Quý ra vườn vì sợ mọi người nghe thấy.
- Khi nghe Thanh Du nói ba con bé bị tai nạn công trình, chị đã hỏi cặn kẽ con bé thì phát hiện ra chuyện. Em không gây ra tai nạn ấy nhưng em là ông chủ, em phải có trách nhiệm còn mẹ con bé, dì con bé... cũng là em làm. Quý... em chỉ đang bù đắp cho con bé, em có nghĩ mình không yêu mà chỉ đang cố chuộc lỗi không?
Cô không nghe thấy em trai trả lời. Lúc này sắc mặt Thế Quý vô cùng khó coi. Anh bàng hoàng trước thông tin mình biết được. Hóa ra chính anh là người khiến Thanh Du mất đi tất cả, người thân, gia đình, trở thành đứa trẻ không nơi nương tựa. Nếu năm ấy, con bé không tự tử ở trước đầu xe anh thì có lẽ... bây giờ nó cũng đã chết rồi. Anh gây ra mọi chuyện nhưng lại không đứng ra chịu trách nhiệm, không tìm Thanh Du để cô phải sống cực khổ, đau đớn như thế nào mới tìm đến cái chết... một con bé 13 tuổi vì bất lực mà tìm đến cái chết...
- Quý... nếu con bé yêu em, khi nó biết chuyện thì sẽ thế nào đây, em có nghĩ đến không?
- Chị đừng nói nữa...
- Hãy buông tay con bé đi... hãy giúp nó có tương lai sáng nhất là cách gia đình chúng ta trả nợ cho con bé. Đừng ích kỉ nữa, nếu em không buông tay, chị sợ con bé sẽ gặp chuyện như dì nó. Em có cố chống lại khi số mệnh an bài không... chị không mê tín nhưng chị rất sợ... chị yêu con bé, chị coi nó như con gái ruột của chị...
- Chị thôi đi... em không muốn, em không buông tay Thanh Du, có chết em cũng không buông.
Anh đứng dậy bỏ đi, đôi mắt đã đỏ hoe từ lúc nào. Cả người anh run lên một nỗi sợ vô hình. Đúng rồi, anh quên mất, anh nợ cô cả một gia đình, một mái ấm... đáng lẽ ra, cô cũng như những đứa trẻ khác, được sống trong vòng tay bố mẹ nhưng sinh mệnh của họ bị anh cướp đi... liệu cô có tha thứ cho anh không?
Chiếc xe rít lên rời đi, Thu Hường ngồi lặng bên ghế không muốn nhúc nhích. Vì sao lại nên cơ sự này chứ? Vì sao mọi chuyện lại đổ lên người bọn họ? Sao lại yêu nhau để mọi chuyện càng rắc rối chứ?
...
Thiên Vũ ngồi bên bàn làm chân rót rượu, anh nhìn bạn mình rồi tặc lưỡi:
- Chị gái ông lo cũng đúng thôi, số ông sát vợ thì sao?
- Im cái miệng cậu đi... nói lời tử tế hãy nói.
- Mẹ kiếp... vậy sao yêu 2 người thì tèo cả hai hả? Người ta nói quá tam ba bận mà Thanh Du lại đúng là người thứ ba.
- Cậu có thôi nói gở đi không?
Thiên Vũ không đùa nữa mà nghiêm túc nói chuyện:
- Cậu có nghĩ có kẻ cố tình không? Hai cái chết kia cũng không phải ngẫu nhiên ấy, không phải số chết...
- Cậu quên là tôi cũng đã yêu cầu cảnh sát điều tra sao?
- Ừ nhỉ? Vậy thì số ông sát vợ rồi...
Đầu anh bị đánh một cái không thương tiếc, anh nhìn thằng bạn gầm gừ:
- Ông điên à? Não tôi còn đang phải hoạt động, đánh vậy mất mấy tỉ nơron thần kinh rồi đấy.
Thế Quý chẳng còn tâm trạng mà đùa, mọi thứ đều trùng hợp đến khó tin.
- Theo ông thì tôi có nên nói cho Thanh Du biết cả nhà cô ấy chết đều là vì tôi không?
- Không, điên à? Giấu đi, đợi sau này khi mà cậu thoát khỏi con mụ điên kia thì nói. Bây giờ mà nói ra cộng thêm chuyện kia nữa, tôi đảm bảo cô ấy sẽ đá ông đi như một quả bóng.
- Ông không nghĩ vì yêu tôi mà cô ấy sẽ chấp nhận.
- Nhưng ông có nghĩ cô ấy sẽ rất đau lòng không? Người thân đều chết dưới tay ông, để chấp nhận được cũng phải cho nàng một thời gian chứ?
Thế Quý rơi vào nốt trầm, lại im lặng với một mớ hỗn độn ngổn ngang. Nếu bảo anh buông tay cô thì không đời nào, anh sẽ cho cô một mái ấm, một gia đình đã bị anh cướp đi ấy. Nếu đúng như Thanh Du nói thì bà ngoại cô cũng vì anh mà chết... có phải anh là khắc tinh của mọi người trong nhà cô không? Nghĩ đến đây, một kẻ như anh cũng giật mình lo sợ...
Thanh Du ngồi bên bậu cửa sổ nghe tiếng Đức, thấy xe anh về cũng không có ý định xuống đón như mọi lần nữa.
Ra khỏi xe, theo thói quen anh ngước mắt nhìn lên, thấy Thanh Du đang có mặt ở đây thì bao ưu phiền như được trút đi hết. Anh giơ tay vẫy nhưng thứ mà anh nhận được là ánh nhìn hời hợt chẳng cảm xúc đón chào như trước. Anh vội vã vào nhà, hỏi bác giúp việc:
- Bác Châu, Thanh Du đến đây lâu chưa?
- Con bé vừa được bố đưa đến, chắc đang học trên nhà ấy ạ.
Anh xoay người lên cầu thanh thì bác giữ tay lại thì thầm:
- Tôi nghe cậu Việt nói con bé vừa đi phỏng vấn xin visa, chẳng lẽ con bé sắp đi đâu xa sao?
- Cảm ơn bác, tôi biết rồi.
Đến cửa phòng, anh ngập ngừng đưa tay lên gõ cửa.
- Du... anh vào được không?
Cánh cửa nặng nề mở ra, cô đứng bên cánh cửa, đôi mắt nặng trĩu vẫn còn đỏ hoe.
- Anh vào đi, chúng ta nói chuyện để em còn về.
Thế Quý nhìn cô như vậy lòng rất khó chịu. Anh vươn tay ôm cô vào lòng:
- Du à, đừng vậy mà?
- Anh buông em ra đi rồi nói chuyện. Anh đi uống rượu sao?
Cả người cô vẫn bị xiết chặt lấy không buông.
- Anh sao vậy? Bỏ em ra đi đã.
Vậy nhưng anh lại chẳng nghe lời, cúi xuống bế cô lên đi vào phòng, trực tiếp để cô ngồi vào lòng mình, gác cằm lên vai cô, khuôn mặt mệt mỏi dụi vào gáy, vào tóc cô thì thầm:
- Anh không buông em ra được, nhất định không buông.
- Anh say rượu rồi phải không?
- Không... chỉ là uống một chút để bớt nhớ em thôi, vậy mà càng uống càng nhớ... em ở đây, ngồi trong lòng mà anh vẫn nhớ... Du à, vì sao vậy?
- Anh hỏi em thì em biết hỏi ai bây giờ?
Cô khẽ nghiêng mặt chạm nụ hôn lên má anh. Cô đã suy nghĩ rất nhiều về lời mẹ nói. Nhưng nghĩ là một chuyện còn có làm được hay không lại là một chuyện khác.
- Du, em có tin anh không?
- Em vẫn giữ niềm tin rằng anh không động đến cô ta nhưng giải thích thế nào về đứa bé đây. Thậm chí anh còn chẳng nhớ được những việc đã xảy ra nữa... cô ta đúng là cao thủ mà... lừa được cả anh và tất cả mọi người. Bây giờ thì hay rồi, ai cũng đứng về phía cô ta.
Giọng cô càng lúc càng nhỏ dần còn sóng lòng lại càng lúc càng lớn. Muốn dẹp yên nó lúc này không phải dễ dàng, vì cô biết lựa chọn nào cũng khó khăn như nhau cả.
- Chỉ cần em tin anh là được, anh không cần ai ủng hộ... nếu họ làm quá, chúng ta ra nước ngoài sống được không?
- Đứa trẻ anh tính thế nào?
- Em tin cô ta sao?
- Không... em chưa từng tin cô ta.
- Ừ, đừng lo lắng chuyện ấy nữa. Em sang đây ở cùng anh đi đừng ở nhà cùng cô ta.
- Để em nói với mọi người nhưng mẹ biết rồi, chắc chắn mẹ sẽ không cho em sang đâu.
Trong đầu anh lúc này nảy sinh một ý tưởng táo bạo, nếu cô ta có con được tại sao anh và Thanh Du lại không thể? Khi họ có con thì không ai chia cắt được nữa, biết đâu Thanh Du cũng sẽ tha thứ cho anh khi cô biết chuyện mà anh đã làm. Ban đầu anh muốn giữ cho cô đến khi ra trường nhưng bây giờ đó là cách duy nhất để cô không rời xa anh. Chị gái anh cũng sẽ không có lí do gì ép anh rời xa cô nữa. Gục mặt trên vai cô, anh hít một hơi quyết định:
- Du...
- Dạ
- Anh muốn...
Chẳng đợi cho cô từ chối, anh nhấc cô đứng dậy đi về giường lớn, gấp gáp đáp nụ hôn xuống áp lấy bờ môi căng mọng đang mấp máy muốn nói. Anh mang tay cô đặt trên vai mình không cho phản đối. Nụ hôn càng lúc càng sâu, môi lưỡi quấn quýt không rời. Hôm nay anh rất lạ, hôn có cần cuồng nhiệt như muốn đoạt hết hơi thở của cô như vậy không? Vậy nhưng một chút phản ứng anh cũng không cho cô có cơ hội. Miệng cảm nhận được vị mặn, cô mở choàng mắt nhưng anh đã rời nụ hôn gấp gáp xuống cổ, còn vội vàng đến mức, kéo khóa váy cô bị mắc vào vải, anh liền giật mạnh, tiếng "roẹt" sắc lạnh vang lên. Cô muốn đẩy đầu anh ra nhưng lại bị giữ chặt. Mang tay lên chạm vào môi kiểm tra không về có vết máu, vậy vị mặn vừa nãy là cái gì. Khi đồ trên người bị lột sạch, đầu anh vùi trên ngực cô tham lam mút lấy, cô quên luôn việc tra hỏi khi bị kích thích mà ôm lấy đầu anh nức nở:
- Thế Quý... đau em..
Anh không còn cuồng dã vội vàng nữa mà từ tốn nhưng vẫn không ngừng hôn khiến cô muốn mềm cả người, ham muốn tăng mạnh mà không ngừng nỉ non. Như chợt nhớ ra, cô muốn nhấc đầu anh lên mà người ta vẫn tham lam quyến luyến:
- Anh.... phòng em không có bảo hộ... dừng một chút em đi lấy...
- Anh có rồi...
Anh nhổm người dậy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, cô chỉ nghĩ là do anh uống rượu nên ham muốn tăng cao. Anh giật chiếc áo sơ mi của mình cũng vội vàng:
- Cởi nốt cho anh...
Anh nâng cô dậy ngồi đối diện với hông mình, kéo tay cô đặt lên eo yêu cầu:
- Cởi nốt đồ cho anh.
Thanh Du chẳng hiểu anh hôm nay làm sao nữa, chẳng lẽ mới mấy ngày không động chạm đã khiến anh khó chịu vậy sao. Dù qua lớp quần âu mà cô vẫn cảm nhận được vật nam tính trong anh đã lớn rồi. Cô mỉm cười, tốc độ không nhanh cũng chẳng chậm cởi chiếc thắt lưng rồi đến cúc quần, khóa quần đến khi tháo được nó ra khỏi người anh thì Thế Quý không còn kiên nhẫn nữa. Anh đẩy cô nằm xuống, tự cởi bỏ nốt vật cản cuối cùng trên người mình rồi áp cả thân thể nóng hổi lên người cô. Nụ hôn lại tìm đến môi cô hấp tấp, vội vàng, bàn tay đặt trên ngực xoa nắn, bàn tay còn lại trượt xuống hạ thân cô mò mẫm từ ngoài vào trong nhấn sâu như đem thăng hoa của cô đốt lên. Thanh Du thở hổn hển, âm thanh rên rỉ mỗi lúc một dày đặc nhưng nó lại không thốt được ra ngoài khi môi vẫn bị anh hôn muốn tê dại. Dưới tay anh, cô không ngừng đón nhận từng đợt khí ấm đang trào ra ướt tay anh, ướt cả ga giường.
- Em muốn... huhu em... ngứa...
Thế Quý rời khỏi môi cô, ánh nhìn càng lúc càng như thiêu như đốt, anh đưa vật ấm nóng của mình chạm bên ngoài động nhỏ khiêu khích, Thanh Du lắc đầu nguầy nguậy:
- Cho em...
Cô nghe thấy tiếng anh cười nhẹ, vậy mà vẫn còn dập dừng, một hồi cô mới thấy hạ thân mình mất đi cảm giác ngứa ngáy. Anh nâng cô dậy, khẽ nâng mông cô theo từng đợt sóng vỗ. Ở tư thế này, khoái cảm càng lúc càng lớn nhưng chân cô lại dễ bị mỏi. Hai tay chống ra sau đỡ thân mình, cô ngửa đầu rên rỉ. Trong mắt anh lại trở thành đòn câu dẫn mà không nhịn được nên tốc độ trở thành cuồng nhiệt, động tác vì thế mà nhanh như bão đổ.
- Ưm... anh... em mỏi.
Anh ngưng lại, nhấc cô xoay người, trong lúc cô không nhìn thấy liền tháo bao cao su bỏ ra ngoài, từ sau tiến vào. Càng lúc căn phòng càng đậm màu dục vọng, âm thanh kiều mị mê hoặc đối phương không ngừng tăng lên. Đến khi cả hai cùng đạt cao trào, anh hơi nâng người cô lên, trực tiếp đem thả hết dòng khí nóng vào trong cơ thể cô. Cả thân mình nóng hổi áp trên tấm lưng trơn nhẵn mà chưa vội đi ra.
Thanh Du nằm áp mình trên giường, hơi thở vẫn còn hỗn loạn, cô đem bàn tay anh ngậm lấy khẽ cắn một cái trách cứ:
- Hôm nay anh làm sao vậy? Mệt chết em rồi.
Anh khẽ hôn lên vai cô cười thành tiếng nhỏ:
- Vì yêu em quá thôi...
- Sao hôm nay em thấy khác mọi ngày nhỉ? Cảm giác như anh không dùng bảo hộ ấy...
Thế Quý giật mình nhanh chóng nâng người mình rút khỏi người cô trấn an:
- Em hưng phấn quá nên vậy thôi.
- Chắc vậy rồi... thật là thoải mái nha...
Cô cười, ngón tay thon thon vuốt ve trên mặt anh khẽ buột miệng:
- Đẹp quá! Anh thật đẹp.
Anh nghiêng mặt, hôn lên lòng bàn tay cô thật kêu:
- Vậy thì hãy giữ anh thật chặt vào biết chưa?
Tất nhiên là cô muốn như vậy rồi... rất muốn... cô ghé sát vào người anh ôm lấy thủ thỉ:
- Anh này, nay em đi phỏng vấn xin visa rồi. Mai em sẽ phỏng vấn nốt học bổng. Hồ sơ cũng như các bài luận của em đều được thông qua rồi.
- Tốt lắm, em đi học, anh sẽ đi cùng... nhất định không rời xa em...
- Anh bám em vậy làm sao mà em học được. Em đi học, anh rảnh sang thăm em thôi. Anh phải kiếm tiền còn cưới em chứ?
- Ừ... nhưng bây giờ anh cũng có thể cưới em 10 lần vẫn được... đừng lo, anh có tính toán.
Cô há miệng gặm lên ngực anh một cái bật cười giòn tan. Lúc ở nhà, tâm trạng nặng nề bao nhiêu thì bây giờ lại thoải mái bấy nhiêu. Kệ đi, cô đi học vẫn đi nhưng vẫn yêu anh... không để anh cho người khác được...
Cô chồm người nằm lên trên, nụ cười hạnh phúc đong đầy ánh mắt, vành môi khẽ mím chặt rồi liếm vào nhau:
- Anh, em muốn nữa.
- Ngày mai không xuống được giường đừng trách anh nhé!
- Không trách... nay em muốn nhiều.
Cả hai cười giòn tan, hai thân thể lần nữa lại cuốn chặt lấy nhau, từng nụ hôn đứt đoạn nối nhau thành chuỗi những nụ hôn dài bất tận.
Hoàng Việt đỗ xe vào sân, đi vào nhà gọi bác Châu:
- Bác ơi, cậu Quý về rồi phải không?
- Dạ vâng ạ, cậu ấy ở trên lầu. Cậu đón Thanh Du sao?
- Vâng ạ.
Thấy Hoàng Việt định cất bước lên tầng, bác Châu gọi giật lại:
- Để tôi lên gọi cho ạ, cậu ở dưới đây đợi một chút ạ.
- Không cần đâu, bác cứ làm việc đi ạ.
Bác Châu vội vàng chạy lại, gọi lớn:
- Du ơi, bố cháu đến đón này.
Bác kéo tay Hoàng Việt lại bàn ấn ngồi xuống:
- Cậu ngồi đây ăn thử bánh tôi làm nhận xét xem có được không? Thanh Du xuống giờ đấy.
- Bác làm sao vậy? Cháu không ăn bánh ngọt đâu, ngấy lắm.
- Một chút thôi có làm sao đâu, cậu ăn và uống trà mới này đi. Chú Quý được đối tác tặng trà đen Tây Tạng đấy.
Bác vừa rót trà vừa liếc mắt nhìn lên lầu nhưng chưa thấy Thanh Du xuất hiện. Vào bếp lấy bánh, bác ấn số điện thoại gọi lên cho Thế Quý nhưng cũng không ai bắt máy.
- Nào bánh đây, cậu ăn uống đi, tôi lên gọi con bé cho. Có khi mải đọc sách mà không nghe thấy rồi.
Hoàng Việt uống xong ngụm trà đứng lên:
- Thôi để cháu lên gọi, bác làm gì cứ làm đi.
- Để tôi...
- Bác không phải khách khí, cháu có phải khách đâu chứ?
...
Lan Anh thấy giờ này Thanh Du chưa về thì lòng không khỏi đố kị. Lúc chiều, cô ta nghe thấy ông Tuấn Anh nhắc Thanh Du sang nhà Thế Quý. Nếu đã như này, cô ta cần phải thông báo cho cả nhà biết mối quan hệ của họ. Hôm qua, cô đã ngầm thông báo cho chị dâu, vậy mà chị ấy chẳng phát hiện ra... thật tệ... cô ta đi lại trong phòng, lấy điện thoại nhắn cho Dương Tùng:
"Tại sao anh mãi vẫn không hành động thế? Tôi không còn kiên nhẫn với cái từ từ của anh đâu."
"Bình tĩnh, cô ấy phải tin tưởng tôi mới được. Để mai cho cô ấy thi xong học bổng rồi tôi sẽ làm. Cô lo việc của mình đi."
Dương Tùng ngắt điện thoại, anh nhìn vào không gian sôi động trước mặt với tâm tình phức tạp, nhân viên bồi rượu đưa đến trước mặt anh cốc rượu. Nhấp một ngụm nhỏ rồi ngửa cổ uống hết cả cốc "Du, anh xin lỗi, anh chỉ muốn tốt cho em thôi."
...
Hoàng Việt sải bước về phía cầu thang, bác Châu nhìn theo lòng nóng như lửa đốt. Bác biết chuyện này sớm muộn cũng sẽ bị lộ ra nhưng... bác vẫn muốn giấu cho họ.
- Du ơi, về thôi con.
Anh đến trước cửa phòng Thanh Du, đưa tay lên mở cửa ngó đầu vào trong:
- Du ơi...
- Bố xuống nhà đợi con ạ, con đang tắm.
- Ừ bố đợi. Bố sang gặp chú một lát.
Thanh Du than trời, anh đang ở đây thì sao bố thấy được chứ? Cô giục anh đứng dậy tìm cách mà về phòng nhưng anh còn ngoan cố kéo cô lại, đặt nụ hôn lên môi cô cất lời:
- Anh muốn cho anh ấy biết anh và em đang yêu nhau.
Thanh Du không đồng ý, chỉ mẹ biết thôi đã đang loạn cào cào rồi. Bố là anh trai cô ta chắc chắn sẽ đứng về phía cô ta, lúc ấy hai người ép thì cô không chống lại được.
- Em sẽ nghe lời anh nhưng trước mắt không để thêm người biết nữa được không?
- Em sợ sao?
- Vâng, em sợ chúng ta sẽ không chống lại được cả nhà nên bây giờ làm gì cũng phải nghĩ. Em ra trước, anh ở im đây nghe chưa?
Thấy anh không hài lòng, cô ôm anh hôn chụt một cái:
- Em sẽ không buông tay anh, không buông, cả đời không buông được chưa?
Chạy nhanh ra ngoài mặc quần áo, cô ra khỏi phòng vừa lúc bố đến:
- Chú Quý đi đâu con có biết không?
- Lúc nãy con khuyên chú xong thì chú cáu nên chắc bỏ đi đâu đó rồi ấy.
Bố không chút nghi ngờ, cô khẽ liếc vào phòng. Thật muốn dọa chết người mà, cô bám tay bố theo đi.
- Chúng ta về nhanh thôi không mẹ con đợi.
...
Từ lúc cô ta đến ở, Thanh Du tránh mặt hoàn toàn không gặp. Phòng luôn để tình trạng cửa khóa, về đến nhà vào phòng là cô khóa cửa. Thế Quý cũng không về nhà vào cuối tuần còn Thanh Du chỉ lén gặp anh sau giờ làm ở quán hoặc sau giờ học vì ngày nào mẹ cũng yêu cầu cô về nhà ngủ.
- Du... con làm gì đấy?
Cô đứng lên mở cửa cho mẹ vào phòng, mẹ đưa cho cô một cái thẻ ngân hàng:
- Đây là tiền mẹ chuẩn bị cho con đi học, con cầm lấy để sử dụng.
- Mẹ, con không lấy tiền của mẹ đâu. Học bổng của con được 75% rồi, tiền con tiết kiệm cũng có một khoản hơn nữa...
Cô định nói chú đã chuẩn bị cho cô số tiền khá lớn nhưng rồi lại thôi. Nếu mẹ biết hai người cùng đi sẽ ngăn cản nên đến lúc nào đi thông báo cũng chưa muộn.
- Sang bên ấy con sẽ đi làm mẹ ạ.
- Mẹ không muốn con vất vả.
- Mẹ... con nợ bố mẹ quá nhiều rồi, con lớn rồi nên tự lo cho mình được.
Mẹ nắm tay cô, khó khăn mãi cũng nói vào việc chính:
- Du... con hãy chia tay chú đi, nếu ông bà biết sẽ sốc lắm. Vì vậy con hãy chia tay đi được không?