Gia Kiệt hết sức bất ngờ trước câu hỏi của cô gái nằm trước mặt. Sau một hồi chấn tỉnh, ánh mắt anh nhìn Thùy Chi không biết phải trả lời vì sao lại mang cô từ cõi chết trở về. Nói ra sự thật có lẽ đau lòng lắm đây, một phụ nữ mang thai một đứa trẻ vì sao lại đi tự tử khỏi nghĩ cũng biết bị người chồng phụ tình. Gia Kiệt vò đầu bức tóc không biết nên trả lời thế nào.
- Không phải sao? - Thùy Chi nhìn thấy Gia Kiệt bối rối liền hỏi tiếp. - Vậy anh có thể nói cho tôi biết vì sao tôi lại nằm ở đây?
- À, là cô.. là cô. - Gia Kiệt không biết phải đáp thế nào.
- Anh hãy nói sự thật, tôi sẽ không sao đâu. - Thùy Chi nhận thấy sự ấp úng từ Gia Kiệt.
- Là thế này, tôi thấy cô ngoài biển, không đành lòng thấy chết không cứu nên.. Đến bây giờ thì cô đã biết vì sao tôi còn ở đây, tôi mang cô đến bệnh viện nhưng cô lại không có giấy tờ gì để liên lạc với người nhà. Hiện tại cô lại không thể nhớ ra, vì vậy dù không quen biết tôi còn phải ở đây mà trông coi cô đây.
Thùy Chi hơi bất ngờ vì những gì Gia Kiệt kể lại, cô quả thật không nhớ được điều gì. Cô gắng cách mấy thì đầu cô đau nhức không thôi, cô là ai? Gia đình cô như thế nào? Vì sao đang mang thai đứa trẻ trong bụng cô lại đi tìm đến cái chết, phải chăng người chồng hiện tại rất cay đắng khiến cô không thể chịu đựng nỗi. Thùy Chi bàng hoàng vì lạ lẫm, không biết mình sẽ đi đâu. Đang suy nghĩ, Thùy Chi nhìn thấy ánh mắt của Gia Kiệt đang nhìn cô vẻ khó hiểu.
- Cảm ơn anh đã cứu mẹ con tôi, ơn này nhất định tôi sẽ báo đáp. - Thùy Chi cảm ơn Gia Kiệt rất nhiều, vì đứa trẻ trong bụng cô một chút nữa vì sự thiếu suy nghĩ của mình mà không còn cơ hội nhìn thấy cuộc sống.
- Coi như tôi làm việc thiện, không có gì phải báo đáp. Quả thật cô không nhớ gì sao, chẳng hạn cô tên gì? - Gia Kiệt cố gắng hỏi.
- Tôi quả thật không thể nhớ ra điều gì, anh đã cứu tôi mà tôi lại còn làm phiền anh như vậy. - Thùy Chi ái ngại nói.
- Đã giúp thì giúp cho trót. Cô hãy nghĩ ngơi thêm nhiều, sức khoẻ của cô rất là kém. - Gia Kiệt mang cháo trên bàn đổ vào chén. - Đây là cháo do người nhà tôi mang tới, cô ăn một chút đi.
Đặt chén cháo nghi ngút khói trên bàn, Thùy Chi buồn chán không muốn ăn một chút nào, sau đó lại nghĩ đến đứa trẻ trong bụng mình mà nhanh chóng cố gắng ngồi dậy để ăn nhưng sức khoẻ cô quá kém lại không thể gượng dậy nổi, Thùy Chi cảm thấy mình quá là vô dụng mà. Cô đưa ánh mắt nhìn Gia Kiệt, một phần muốn nhờ anh giúp nhưng lại không dám vì anh đã giúp cô quá nhiều rồi, cô sợ lại làm phiền anh thêm nữa.
- Cô nằm yên đó, tôi sẽ đút cô ăn. – Như hiểu được sức khỏe của Thùy Chi, Gia Kiệt múc một muỗng cháo nóng, đưa lên miệng thổi qua rồi đưa về phía miệng của cô.
- Ai, không cần đâu, tôi có thể tự ăn. - Thùy Chi xấu hổ từ chối.
- Không cần phải ngại, hôm nay cô còn yếu nên tôi sẽ đút cô ăn. Đến khi nào cô khoẻ thì phải tự ăn lấy, nói cho cô biết bổn thiếu gia tôi chưa bao giờ phải chăm sóc ai như cô đâu. - Gia Kiệt đưa muỗng vào miệng Thùy Chi nói mỉa, không ngờ có ngày thiếu gia như anh lại phải hầu ha một cô gái không quen không biết.
Từng muỗng cháo được Gia Kiệt đút cho Thùy Chi ăn vào bụng, Thùy Chi cố gắng lắm mới nuốt được nữa chén rồi không thể nào ăn tiếp được. Gia Kiệt rót nước cho Thùy Chi uống sau đó đỡ Thùy Chi nằm xuống.
- Tôi có thể hỏi tên anh không? - Thùy Chi khẽ hỏi.
- Tôi tên là Gia Kiệt.
- Cảm ơn anh, Gia Kiệt. - Thùy Chi mỉm cười một lần nữa cảm ơn người đã cứu mạng mẹ con cô.
- Được rồi, mau nghĩ ngơi đi. Tôi ra ngoài một chút. - Gia Kiệt nói rồi nhanh chóng bước chân ra ngoài. Không ai biết lúc nhìn thấy nụ cười trên môi Thùy Chi, trái tim anh khẽ đập rộn ràng. "Gia Kiệt à, cô ta là phụ nữ đã có chồng rồi, lại không biết thân phận như thế nào, mày tỉnh lại đi." Gia Kiệt dùng tay tự gõ lên đầu mình một cái rồi bỏ đi.
* * *
Biệt thự Phạm gia
Gia Kiệt mệt nhoài nằm trên chiếc ghế salon trong ngôi biệt thự nguy nga của mình, Tuấn Kiệt nhắm mắt lại, nụ cười của Thùy Chi lại hiện ra. Cảm giác gì thế này? Cô gái đó sao lại để lại trong ký ức của anh nụ cười ấy, cái quoái gì đang diễn ra thế - suy nghĩ lúc lâu rồi anh chìm vào giấc ngủ trên môi còn vương nụ cười hạnh phúc.