Màn đêm buông xuống bao trùm cả một bầu trời. Ánh đèn của con đường dần dần được bật lên. Tại một ngôi nhà nhỏ của thị trấn, có một cô gái đang thu xếp đồ đạc của mình. Đôi tay nhanh nhẹn gấp từng bộ quần áo. Hình như cô quá tập trung nên không để ý có người đang từ từ bước vào.
- Dương Nghi, con vẫn quyết định sang thành phố bên cạnh làm việc sao?
Tiếng nói vang lên, Dương Nghi có chút giật mình mà nhìn người đó. Trước mặt cô là hình ảnh một người phụ nữ trung niên với gương mặt tuy đã không còn xinh đẹp như độ tuổi thiếu nữ nhưng vẫn mang nét gì đó khiến cho đối phương có phần bị thu hút.
- Dạ đúng vậy, con đã quyết định rồi. Bắt đầu từ ngày mai con sẽ sang bên đó mà làm việc ạ.
Tố Liên khẽ thở dài, thật tâm trong lòng không muốn để cô đi sang nơi đó. Nhưng biết sao được, đứa con gái nhỏ của bà vì thương mẹ nên đã muốn đi nơi khác để làm việc. Ba cô đã mất từ khi cô chỉ có bảy tuổi, một mình mẹ cô phải nuôi hai đứa nhỏ ăn học. Kinh tế gia đình tuy không giàu có khá giả nhưng vẫn ổn định được một chút. Nhà cô mở một tiện bán hoa nho nhỏ nên hơi cực cho bà một mình bán hàng, có nhưng đơn hàng online thì lại phải đi giao tận nơi.
- Được rồi, vậy cứ quyết định theo ý con đi. Dù sao để con sang đó học hỏi và làm việc cũng được.
Được sự đồng ý của bà, Dương Nghi típ mắt mà cười. Vài ngày trước cô xin thì mẹ cô nhất quyết không đồng ý. Phần vì lo cho con gái ở chốn xa lạ sẽ không quen, nhỡ có chuyện gì thì bà lại không nắm bắt được. Nhưng do cô nài xin mãi thì bà cũng xiêu lòng mà đồng ý.
- Dạ con cảm ơn mẹ, con cũng biết nếu con đi thì cực cho mẹ vất vả một mình mà buôn bán. Nhưng con làm thêm tích cóp để thuê thêm người làm, nhìn mẹ như vậy con cũng chả thể an tâm mà đi được...
Đang nói thì nước mắt cô không tự chủ được mà sắp rơi xuống. Tố Liên thấy vậy bèn ôm lấy cô gái mà an ủi.
- Thôi nào, con cứ yên tâm mà đi đi. Ở nhà mẹ cũng có Hạ Vũ phụ giúp nên con không phải lo. Ngoan nào không được khóc.
- Dạ.
Bầu không khí đang êm đềm ấm cúng thì chợt bà mẹ nhớ ra điều gì đó.
- Ấy chết, mẹ quên mất.
Nói rồi bà buông tay cô ra mà tìm trong túi một chiếc vòng tay làm bằng dây lụa đỏ nhưng có vẻ đã cũ vì màu sắc chiếc vòng này đã không còn được tươi. Ở giữa chiếc vòng đó có hình con gấu lấp lánh.
- Con nhìn này, chiếc vòng này thật giống với chiếc vòng hồi ba mẹ tặng lúc con lên sáu tuổi. Hôm nay mẹ có đi ra cửa hàng mua ít đồ thì vô tình nhì thấy thứ này nằm ở vỉa hè. Nhưng con đã bảo là làm mất nó rồi nhỉ, thật là hoài niệm ghê.
Cô vô cùng ngạc nhiên, quả thật sao lại giống một cách trùng hợp đến như vậy. Bao nhiêu kí ức hồi nhỏ bỗng ùa về.
- Dạ vâng, nhưng có một sự thật con đã giấu ba mẹ. Con không hề làm mất nó mà là đã tặng cho một cậu thiếu niên lúc gặp ở công viên.
Nghe câu trả lời từ phía cô, bà ấy cũng ngạc nhiên không kém. Đợt đó cô bảo làm mất, còn bây giờ lại nói tặng cho một cậu thiếu niên là sao vậy.
- Cái gì, tặng á? Con nói cho mẹ biết chuyện này là như thế nào.
Bà nhìn chặt như vậy khiến cho Dương Nghi không khỏi lúng túng. Cứ tưởng sẽ giấu được đến cuối đời thì ai mà ngờ được sẽ cô ngày cô tự thú mọi chuyện cơ chứ.
- À...dạ chuyện này...lúc đó con nhìn thấy anh ấy ngồi ở công viên với nét mặt không được vui, cho nên con mới tặng vòng tay này để mong sao tâm trạng sẽ dễ chịu hơn đôi chút.
Câu trả lời từ Dương Nghi khiến bà ấy lờ mờ hiểu qua vấn đề. Con gái của bà lúc nào cũng vậy, khi thấy ai không vui thì luôn tìm cách để khiến đối phương cảm thấy dễ chịu hơn.
- Chắc có nguyên do nào đó khiến thằng bé đó buồn như vậy đúng chứ?
Chẳng có ai buồn mà không có nguyên do cả, nếu theo cô nói thì chắc người đó gặp phải một vấn đề khiến cho tâm trạng trở nên như vậy.
- Dạ đúng, mẹ có muốn con kể nguyên do khiến anh ấy như vậy không ạ?
Bà ấy khẽ cười rồi phất tay:
- Thôi không cần đâu con, nếu là chuyện của hai đứa thì mẹ cũng không nên tò mò quá làm gì. Cứ để kỉ niệm đó ở lại với con đi. Cơ mà con có vẻ vẫn nhung nhớ thằng bé đó nhỉ?
Cô lắc đầu:
- Đâu có ạ, mẹ chứ trêu con. Mà mẹ cũng biết bây giờ con có người mình thương rồi nên đâu thể tương tư ai được nữa. Con coi kí ức đó như là một kỉ niệm đẹp thôi ạ.
- Rồi rồi, mẹ biết con và Hạo Minh hai đứa đang yêu nhau mà. Vậy không có gì nữa thì mẹ xuống nhà đây. Còn chiếc vòng này con cứ cầm đi nhé.
Cửa phòng đóng lại, phút chốc căn phòng vừa có tiếng cười nói liền trở lên yên lặng. Giữ lấy chiếc vòng áp sát lòng mình, cô thì thầm:
- Cũng không biết giờ cậu bé đó ra sao nhỉ?