Cô ta thấy Ngọc Băng và Huyết Cửu Đình Phúc rời đi thì cũng nhanh chóng đứng dậy rồi chạy đến nắm tóc của Ngọc Băng kéo giật ngược ra sau làm Ngọc Băng suýt ngã ra đất.
Huyết Cửu Đình Phúc khựng lại, nhanh chóng đỡ cô:
- Cô đang làm gì vậy?_ Huyết Cửu Đình Phúc đưa mắt nhìn cô ta lạnh lùng cất tiếng.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh, cô ta run rẩy nhưng vẫn mặt dày nói:
- Cô ta không xứng với anh!
- Em ấy không xứng không lẽ cô xứng sao?_ Giọng nói lạnh lùng của Huyết Cửu Đình Phúc lại một lần nữa vang lên.
- Đúng vậy!!!
- Vậy xin hỏi cô đây, cô có điểm gì nổi bật hơn tôi?_ Ngọc Băng chen ngang mỉa mai hỏi.
- Tôi xinh đẹp, giỏi giang, nhà giàu hơn cô như vậy đã đủ chưa. _ Cô ta tự mãn khoe khoang.
- Haha, cô bị bệnh ảo tưởng quá rồi đó! Nên đi gặp bác sĩ đi là vừa. Thứ nhất, cô thì biết gì về gia đình tôi mà cô có thể nói nhà cô giàu hơn tôi. Xin lỗi bà cô chưa đủ trình để đi so sánh mức độ giàu có với tôi đâu. Thứ hai, cô thử nhìn lại xem bản thân mình có khác gì một con tắc kè hoa không, đã thế phấn trên mặt đã tèm lem ra rồi kìa còn không nhanh chóng đi dặm lại không là bộ mặt phù thủy của cô sẽ dọa cho mọi người ở đây kinh sợ đó._ Ngọc Băng không kiêng nể gì nói một tràng dài thẳng mặt cô ta.
- Cô...cô..._Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn cô tức giận nói, nhưng mất cả nửa ngày nhưng cô ta cũng không thể nói được một câu.
- Xin lỗi, bà đây không có đứa cháu gái vừa già, vừa mất liêm sỉ, mặt dày như cô. Nên đừng ở đây nhận bừa nha._ Ngọc Băng không e dè mà lên tiếng trêu đùa khiến cô ta tức đến run rẩy nhưng ko làm đc gì cả.
- Lần sau gặp chị đây nhớ phải đi đường vòng nhé bà cô. Chào tạm biệt và không hẹn gặp lại.
- Anh Phúc, vào trong thôi,em đói rồi! _ Ngọc Băng quay sang Huyết Cửu Đình Phúc cười tươi nói rồi hai người đi vào phòng ăn đã đặt sẵn để dùng bữa để lại cô ta đứng đó đen mặt nhìn theo bóng lưng anh và cô mà ánh mắt chứa đựng sự tức giận.
Trên bàn ăn toàn là những món ăn vô cùng bắt mắt mà Ngọc Băng thích nhất, cô vui vẻ cười tít mắt, đem những chuyện không vui khi nãy vứt một góc ở sau đầu rồi nhanh chóng cầm đũa ăn một cách ngon lành. Huyết Cửu Đình Phúc ngồi đối diện với cô ăn vô cùng điềm đạm, từ tốn, một tiếng động cũng không có. Trái ngược hoàn toàn là Ngọc Băng ăn không kiêng dè gì cả, hoàn toàn không giữ cho mình một chút hình tượng thục nữ của một thiên kim tiểu thư gì cả, nên mọi tiếng động trong phòng đều do cô phát ra.
Sau khi dùng bữa xong Huyết Cửu Đình Phúc đưa Ngọc Băng về Băng Phong rồi anh một mạch chạy thẳng đến căn cứ, trụ sở chính của tổ chức Thất Sát nằm ở vùng ngoại ô thành phố.
Huyết Cửu Đình Phúc bước xuống xe không còn mang bộ dáng phong lưu, đào hoa lãng tử thường ngày nữa mà thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng,uy nghiêm, những người mặc áo đen ở đây thấy anh thì kính trọng cúi đầu đồng thanh cất tiếng chào:
- Tam gia, ngài mới đến!
Huyết Cửu Đình Phúc đi vào bên trong, ở đây có rất nhiều ngục tra tấn và nơi rèn luyện sát thủ cực kỳ nghiêm khắc,... và nhiều thứ khác nữa. Huyết Cửu Đình Phúc đi vào hầm ngục số 10, ở đây có một người phụ nữ bị treo trên tường, cả người có rất nhiều vết thương đang còn chảy máu nhìn vô cùng đáng sợ, người phụ nữ đó không ai khác chính là Anna.
Huyết Cửu Đình Phúc ra hiệu cho đàn em tạt nước vào mặt làm cô ta tỉnh dậy, Anna tỉnh dậy nhìn thấy người trước mặt mình là Huyết Cửu Đình Phúc thì cô ta yếu ớt cầu xin, giọng nói khàn khàn, đứt quãng của cô ta cất lên:
- Chủ tịch.... xin.... ngài...tha... tha mạng... cho tôi... tôi... thật sự... van...xin ngài._ Anna khóc nức nở cầu xin.
- Tha sao, cô có từng nghỉ đến hậu quả khi dám ra tay đánh em gái cưng của tôi chưa? Cô đã có gan ra tay với em gái tôi thì đừng nghỉ đến việc được tha thứ. Em ấy chính là cả thế giới của chúng tôi. Một khi cô đã đụng đến em ấy thì đừng mong có thể sống sót mà rời khỏi đây._ Huyết Cửu Đình Phúc lạnh lùng nói.
Sau đó, anh cầm roi da từ tay thuộc hạ quất liên tục vào người Anna, khiến cô ta kêu la thảm thiết trong cơn đau đớn rồi một lần nữa ngất lịm đi.
Sau khi thấy cô ta đã ngất đi, Huyết Cửu Đình Phúc ra lệnh cho em thuộc hạ cứ hưởng thụ cô ta, xong thì phanh thây ra từng khúc ném vào rừng cho thú cưng của anh ăn. Sau đó anh cũng nhanh chóng trở lại công ty tiếp tục công việc của mình.
....................