Nhâm Cảnh Thâm khoanh tay, rờ tay lên hàng lông mày đầy trầm ngâm, từng lời nói ra vẫn khẳng định như thế:
- Haiz... chắc ba mẹ cũng nhờ em thăm dò tôi... Nhưng Tình Nhu, tôi đối với em ra sao, em không rõ hay sao mà lại khuyên tôi đi tìm người khác?
Tình Nhu liếc nhìn đi nơi khác, đối với câu hỏi này Cảnh Thâm đã hỏi cô quá nhiều, nữ nhân muốn khẳng định thật chắc tình cảm của mình nhưng đây lại là mối quan hệ giấu diếm, cô có thể làm vui lòng nam nhân nhưng không biết phản ứng của ông bà Nhâm thế nào.
Hắn đi lại áp sát cô vào thành lan can, gió đêm thổi qua làm dịu mát xung quanh nhưng đặc quánh không khí giữa hai người. Nhâm Cảnh Thâm thở dài, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, hỏi:
- Tình Nhu, tôi yêu em... Nhưng... em có đáp lại tình cảm này không? Dù chỉ một chút thôi, yêu tôi một
chút cũng được, không cần nhiều
Tình Nhu chắc trong 2 tháng đầu thai kì nhạy cảm, mới đó liền xúc động, mắt đỏ hoe rồi ôm vòng tay thật chặt lên cổ nam nhân, thủ thỉ:
- Sao có thể không yêu... Cảnh Thâm, sao em có thể không yêu anh đây?
Hắn nghe được câu nói này còn hơn cả sự khẳng định sáo rộng mà như
đáp trả: “Có, em có yêu anh”. Nhâm Cảnh Thâm siết chặt cơ thể mảnh mai này vào
lồng ngực mình, yêu chiều nói:
- Vậy là đủ, tôi chỉ cần em yêu tôi... Mọi thứ khác, tôi còn sức lực thì nhất định che chở cho em... Đến hơi thở cuối cùng cũng dành cho em
Đêm đó thanh tịnh gió mát, nam nhân đối với bao sóng gió trong lòng, với bao áp lực hiện thực cũng chịu buông bỏ mà yên giấc trong vòng tay của Tình Nhu, tâm mi nhắm nghiền, hắn đang ngủ rất sâu mà yên tâm hơn bao giờ hết. Ngược lại, Tình Nhu lại chưa nhắm được mắt, buổi nói chuyện giữa Thế Thành và Chu Cầu, lời tâm sự của mẹ Thanh, đến sự chống đối của Cảnh Thâm với Nhâm gia... tất cả như dồn ép Tình Nhu thành một gánh nặng của gia đình. Cô vuốt từng chân tóc của nam nhân trong lòng, nước mắt chảy ngang xuống gối nằm, nữ
nhân khe khẽ nói:
- Cảnh Thâm... em yêu anh nhưng lại gây phiền cho anh... sao em có thể để mình vô dụng đợi chờ anh gồng mình chống đỡ mọi thứ được?
Tình Nhu cố ôm thật sát nam nhân vào mặt bụng phẳng của mình, 2 tháng mang bầu là đã có thể nghe tim thai, cô muốn hắn có thể cảm nhận chút gì
đó của hai người, hoàn toàn mơ hồ vì muốn nghe rõ cũng cần có thiết bị khám hiện đại... nhưng thôi, như vậy cũng được, vì sau này, hắn và cô, không biết
còn hữu duyên để gặp lại...
Trở lại thực tại
Tình Nhu bình tĩnh kể ra mọi chuyện với La Vân Ngọc, khuôn mặt buồn rầu khó tả, lời nói cũng nhẹ bẫng đi như tâm trạng muốn buông xuôi như bây giờ. Vân Ngọc như một người bạn thấu hiểu chân tình, anh lặng lẽ ngồi nghe lời giãi bày của nữ nhân, chỉ là đứng bên ngoài nên không thể hiểu hết nỗi khổ tâm này
Sau cùng nữ nhân cười nhẹ, đáp:
- Haiz... vậy là anh hiểu rồi đấy, anh có thể cho rằng em hèn hạ và vô tình đến bao nhiêu... Anh cũng vẫn trăn trở “Thì cứ cùng Cảnh Thâm dũng cảm một lần đi” hay “Ông bà Nhâm thương em như con gái ruột, dù ban đầu không chấp nhận nổi nhưng chắc chắn sẽ không đoạn tuyệt với em”... phải không?
La Vân Ngọc không nói gì, gằm mặt xuống nhìn cốc trà nóng bên dưới, Tình Nhu đúng đang phách vị lòng anh rồi. Cô nhìn biểu hiện này cũng thầm biết câu trả lời, nói:
- Anh không cần thấy mấy suy nghĩ của mình về em thật tệ, em thấy người ngoài đánh giá như thế là đúng... Nhưng em đã nói rồi, em yêu Cảnh Thâm nhưng chỉ ngáng đường của anh ấy và Nhâm gia sau này. Dù tình yêu có lớn thế nào cũng không thể ích kỉ cho cảm xúc cá nhân
Ngắt một đoạn nghỉ ngơi, ánh mắt cô trân trân nhìn đống lửa, như gợi thêm bao lời tâm sự, bèn giãi bày:
- Khi đã yêu người ta thì anh luôn muốn mọi điều tốt đẹp đến với người ấy... Em cũng vậy, em muốn mọi điều tuyệt vời nhất dành cho Cảnh Thâm, không chỉ anh ấy mà cả ba mẹ nhưng em lại không có gì cả... Còn anh ấy thì khác, không chỉ là tình yêu đơn thuần với em mà sau lưng anh ấy là ông bà Nhâm, là sự gắn kết các mối quan hệ cộng tác lâu năm, là sự phục tùng của người dưới trướng mình, là cả sự phồn vinh của tương lai Nhâm thị sau này...
Tình Nhu bỗng cười khẩy, bông đùa:
- Bây giờ không còn em nữa, anh ấy dần quen với điều này... tìm được một cô gái có gia thế xứng với mình thì hai gia đình sẽ nâng đỡ cho nhau rất nhiều, người làm cho Nhâm gia cũng thấy vị phu nhân sau này có quyền lực biết bao... quan trọng hơn cả, đế chế mà ba đã gây dựng sẽ trường tồn
Trong khi đó, tại Thượng Hải
Từng bức thư được gửi đi cẩn trọng, sớm thôi Nhâm Cảnh Thâm và ông bà Nhâm cũng sẽ nhận được, lúc ấy biểu hiện của họ ra sao sẽ khó đoán. Lý Bình cầm chiếc điện thoại của Tình Nhu, nhìn một lượt rồi thả mạnh dưới nền đất, chiếc búa tạ cầm vung lên rồi đập một nhát rền vang, thiết bị đó liền nát tươm, không còn cơ hội sửa chữa
Sáng hôm sau
Bắc Trạch từ sớm đã ngồi vất vưởng trong phòng khách, vẻ đầy hào hứng cầm trên tay bức thư tay của Tình Nhu gửi, thấy Nhâm Cảnh Thâm từ trên bậc thang xuống liền hóng hớt chạy lại:
- Cậu chủ... đoán xem thư của ai gửi đây?
P/s: mng típ tục thả tim, tặng đỉm quà và có phiếu vote thì choa tui xin để động lực ra truyện nha ☺️